Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

Người dân Việt Nam có thể thua một trận chứ không thể thua trong cuộc chiến chống bất công, bạo quyền…

Mai tú Ân FB

Thế là lá đơn kiến nghị của các nhân sĩ trí thức và rất nhiều tổ chức, người dân khác yêu cầu trả tự do cho Blogger, nhà văn Nguyễn Quang Lập, và một số nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa đang bị cầm tù bất công khác đã bị chính quyền bỏ qua không thèm đếm xỉa đến. Cũng không có lấy một câu trả lời lịch sự phải phép đối với những con người đáng kính trọng đứng đơn, là đã nhận được bản kiến nghị này hay chưa. Điều tệ hại nữa là ngay sau đó thì lập tức có bản kết tội nặng nề hơn, ác độc hơn dành cho nhà văn Nguyễn Quang Lập, đáp trả thẳng thừng vào mặt tinh thần đầy nhân văn của bản kiến nghị, yêu cầu ít nhất cũng để ông được tại ngoại, cũng như đáp trả thẳng vào triệu tấm lòng người dân thương cảm với người văn nhân yêu nước này phải chịu ngục tù bất công trong tình trạng bệnh tật. Không phải ai ủng hộ kiến nghị này đều chống lại chính quyền nhưng không ai lại không buồn lòng, phẫn nộ về cái cách hành xử khó hiểu, tàn độc và mang tính trả thù nhỏ nhặt của chính quyền đối với những văn nhân đấu tranh ôn hòa như nhà văn Nguyễn Quang Lập cùng các người đang bị tù tội bất công khác…


Tất cả mọi tấm lòng cao cả của những người nhân sĩ trí thức tên tuổi khởi thảo lá đơn, người ký tên và những người ủng hộ ở trong nước lẫn ở ngoài nước, đã lại một lần nữa lại bị những người có trách nhiệm làm ngơ, tiếng kêu mạnh mẽ và thống thiết của bao nhiêu con người thì như đá ném ao bèo hoặc như bay mất vào chốn hư không… Tất cả những tâm nguyện, tấm lòng và niềm hy vọng của bao con người vào kiến nghị đòi công bằng cho nhà văn Nguyễn Quang Lập, và qua anh hy vọng những điều tốt đẹp hơn sẽ đến với đất nước Việt Nam đã bay theo gió. Những kẻ mạnh bao giờ cũng dùng sức mạnh để chứng tỏ là họ mạnh. Và giờ thì những kẻ mạnh đó đang cùng đám ăn theo hả hê sung sướng lắm, trong số hả hê mừng vui đó có cả những đồng nghiệp của nhà văn đang gặp nạn, lẫn đồng nghiệp của những nhân sĩ trí thức khởi thảo và ủng hộ bản kiến nghị này. Buồn cho nhà văn mà buồn nhiều hơn cho đất nước khốn khổ của chúng ta. Đến bao giờ đất nước này được ngẩng đầu lên, được đứng thẳng người để chung vai với bạn bè thế giới giữa ánh sáng mặt trời…
Không có câu trả lời. Sẽ chỉ có những giọt nước mắt thương cảm lặng lẽ rơi trong đêm, hay những lời nguyền rủa bất lực gửi đến những kẻ xấu lại đang làm điều xấu. Nhưng có một thứ nhìn thấy hay không nhìn thấy đang lớn dần lên trên đất nước không bao giờ chịu khuất phục bạo quyền của chúng ta. Qua những con người dấn thân và những việc làm dấn thân của họ thì người dân VN chúng ta sẽ dần nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cái chính quyền, mà chỉ nói những lời tốt đẹp nhưng lại làm những điều ngược lại. Chỉ vinh danh những điều cao cả để thực hiện những điều hèn hạ. Dương cao ánh sáng chính nghĩa để hành động mờ ám trong bóng đêm đen tội lỗi. Qua vụ việc này ta thấy chính quyền không chỉ coi người dân như cỏ rác mà coi cả những hiền tài quốc gia, những nhân sĩ trí thức cũng như rác cỏ. Vì những con người đó thì cũng đều là con cái của người dân bình thường mà ra cả. Chính quyền sợ người dân biết được sự thật đen tối che dấu bao năm nay, sợ người dân nhìn thấy được sự giả dối đang hiện hữu từng ngày. Và họ sợ những người nhân sĩ trí thức không chấp nhận cúi mình, những nhân sĩ trí thức luôn yêu dân tộc hơn bản thân, sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng nhận thiệt hại chắc chắn về mình, chỉ để đem lại công bằng xã hội, đem dân chủ và sự thật về cho người dân. “Như một người lái đò chở sự thật đến cho người dân” (lời Nguyễn Quang Lập).
Nhưng chính quyền chỉ cần những con cừu hiền lành, những con chó trung thành trong cái chuồng khổng lồ, chứ không cần những nhân sĩ trí thức có tài có tâm. Họ chỉ cần những kẻ ngu trung chứ không cần những hiền tài muốn xây dựng đất nước.
Không dám đối diện với người dân của mình, chính quyền ngày càng tỏ ra khinh thường người dân của mình, cùng với nỗi sợ hãi hoang tưởng đặc trưng của một kẻ có lỗi với người dân của chính mình. Chính quyền ngày càng ngày càng nhắm mắt, bịt tai trước trước tiếng nói ngày càng đông đảo hơn, mạnh mẽ hơn, thống thiết hơn của ngày càng nhiều hơn, đa dạng hơn và đồng lòng hơn của nhiều tầng lớp người dân Việt Nam. Đó là hệ quả tất yếu của việc chính quyền vẫn luôn đi theo con đường sai lầm xưa cũ, con đường của sự vừa coi thường lại vừa sợ hãi ngưòi dân của chính mình, coi bất cứ ai không tung hô mình đều là kẻ thù cả.
Nếu không thay đổi trước xu thế thời đại không thể cưỡng lại được của sự mở cửa với thế giới bên ngoài, với với xu thế hội nhập không thể cản được của sự tiếp xúc với với bầu trời tự do và nhất là với xu thế lớn mạnh không thể ngăn cản nổi của toàn dân Việt Nam, trong đó thành phần trí thức sẽ càng nhiều hơn, tất cả sẽ đứng lên đòi lại các quyền căn bản mà tạo hóa đã ban cho tất cả mọi con ngưòi sống trên hành tinh này. Đó là quyền sống thì phải được làm người, quyền sống thì phải được yêu ai ghét ai, được căm giận nguyền rủa những kẻ xấu dù chúng chui núp ở đâu và binh vực bảo vệ những người tốt dù họ đang bị đày ải bất công ở chốn lao tù nào. Luôn cùng sát cánh ủng hộ những con người đi đầu. Đó là điều đang đến, sẽ đến và không thể cản được.
Đấu tranh cho lẽ phải, cho công bằng xã hội cho hạnh phúc của nhân dân thì không bao giờ sai cả. Đó cũng điều bình thường giản dị thời nay nhưng cũng là một chân lý tối thượng từ xưa tới giờ. Cái lẽ đời tự nhiên dễ hiểu đó thì mọi người dân bình thường có hiểu biết đều hiểu, đều biết thì lạ lùng thay và cũng đáng buồn thay khi cả một chính quyền tự nhận là chính quyền của dân, do dân và vì dân lại không hiểu hay không muốn hiểu, không muốn biết…
Tiếp tục bắt bớ trấn áp các tiếng nói phản biện của nhà nhân sĩ đấu tranh ôn hòa và tiếp tục không thèm nghe những tiếng nói phản đối ôn hòa của các tất cả người dân đủ mọi thành phần, những con người giờ đây đã đứng lên nói ra cái xấu chỉ vì cái xấu ngày càng xấu… Chính quyền Việt Nam, trong đó gồm có Đảng CS, chính phủ và các bộ máy công cụ như AN, CA, tuyên truyền có hiểu rằng với những việc vô cùng thất nhân tâm khi bắt giữ nhà văn Nguyễn Quang Lập và các nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa khác, cùng với việc bỏ ngoài tai không thèm đếm xỉa đến bao lời phản đối mạnh mẽ của người dân, bao tiếng kêu gọi thống thiết của bao nhân sĩ, bao tấm lòng của lương tri thời đại đang vang vọng khắp từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây… thì chính quyền đang tự mở ra cái hố sâu ngăn cách, hay một mặt trận đối nghịch, đối đầu vô lý giữa lòng một quốc gia đang cần sự đoàn kết và hòa giải hơn là sự đối đầu. Thay vì hành động một cách có tránh nhiệm và hợp với lòng dân, thuận theo lẽ Trời Đất và hợp với Đạo, Ông Bà, Tổ Tiên…thì chính quyền lại ngu xuẩn hành động ngược lại tất cả. Và đẩy tất cả những con người yêu nước, những hiền tài của dân tộc vào thế đối lập với mình.
Với bộ máy kềm kẹp hùng mạnh, với bộ máy tuyên truyền độc diễn…những hành động gần đây của chính quyền đang tỏ ra thế mạnh hiển nhiên của một kẻ cầm đầu có sức mạnh, chứng tỏ mình là kẻ đè đầu người dân chứ không phải làm bạn, làm công bộc của người dân. Liên tiếp hành động ngược lại với lòng dân khi bao che hết mình cho bọn quan tham sâu mọt, bất tài nhung nhúc xung quanh, cũng như tưởng thưởng hết lòng cho bọn cận thần, nịnh thần, gian thần, bọn tung hô, bưng bê.. đầy rẫy quanh cửu trùng, trong lúc đó thì trấn áp bất công những tiếng nói trái chiều, bắt bớ bỏ tù vô lý hoặc đe dọa bắt bớ bỏ tù vô lý những người trót nặng lòng với quê hương xứ sở… Và đẩy những con người đáng kính đó cùng những con người yêu lẽ phải, ghét bất công, đấu tranh cho công bằng xã hội, cno dân oan dân khổ, chống kẻ thù ngoại xâm… vào nhà tù là đẩy họ vào thế đối lập, vào trong lòng tuyệt đại đa số người dân Việt Nam. Càng nghông cuồng tàn bạo chống lại ý chí nguyện vọng của người dân thì chỉ làm cho đất nước tàn lụi, đi xuống, và cũng chỉ là cái thắng nhất thời như cái thắng của một kẻ tiểu nhân đắc chí mà thôi. Người dân có thể thua trong một trận đối đầu với bạo quyền bất công chứ nhất định không thể thua trong cả cuộc chiến chống ách bạo quyền bất công đó.
Chính quyền đang hành động như một kẻ còn đang mãi chìm đắm trong giấc ngủ dài đầy mộng đẹp của những ngày xưa cũ mà không biết rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày, khi bình minh đang mang ánh sáng mặt trời chiếu sáng đến khắp xứ sở Việt Nam. Bắt bớ giam cầm được người dân này thì lại có người dân khác đứng lên tiếp bước, người trí thức nhân sĩ này ngã xuống thì lại có người nhân sĩ trí thức khác đứng lên đón lấy ngọn cờ. Đó cũng là một chân lý vô cùng đơn giản để nói lên một điều cũng vô cùng đơn giản là, làm gì thì trước hết phải chứng tỏ mình là một con người…
MTA
Người dân Việt Nam có thể thua một trận chứ không thể thua trong cuộc chiến chống bất công, bạo quyền... Thế là lá đơn kiến nghị của các nhân sĩ trí thức và rất nhiều tổ chức, người dân khác yêu cầu trả tự do cho Blogger, nhà văn Nguyễn Quang Lập, và một số nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa đang bị cầm tù bất công khác đã bị chính quyền bỏ qua không thèm đếm xỉa đến. Cũng không có lấy một câu trả lời lịch sự phải phép đối với những con người đáng kính trọng đứng đơn, là đã nhận được bản kiến nghị này hay chưa. Điều tệ hại nữa là ngay sau đó thì lập tức có bản kết tội nặng nề hơn, ác độc hơn dành cho nhà văn Nguyễn Quang Lập, đáp trả thẳng thừng vào mặt tinh thần đầy nhân văn của bản kiến nghị, yêu cầu ít nhất cũng để ông được tại ngoại, cũng như đáp trả thẳng vào triệu tấm lòng người dân thương cảm với người văn nhân yêu nước này phải chịu ngục tù bất công trong tình trạng bệnh tật. Không phải ai ủng hộ kiến nghị này đều chống lại chính quyền nhưng không ai lại không buồn lòng, phẫn nộ về cái cách hành xử khó hiểu, tàn độc và mang tính trả thù nhỏ nhặt của chính quyền đối với những văn nhân đấu tranh ôn hòa như nhà văn Nguyễn Quang Lập cùng các người đang bị tù tội bất công khác... Tất cả mọi tấm lòng cao cả của những người nhân sĩ trí thức tên tuổi khởi thảo lá đơn, người ký tên và những người ủng hộ ở trong nước lẫn ở ngoài nước, đã lại một lần nữa lại bị những người có trách nhiệm làm ngơ, tiếng kêu mạnh mẽ và thống thiết của bao nhiêu con người thì như đá ném ao bèo hoặc như  bay mất vào chốn hư không... Tất cả những tâm nguyện, tấm lòng và niềm hy vọng của bao con người vào kiến nghị đòi công bằng cho nhà văn Nguyễn Quang Lập, và qua anh hy vọng những điều tốt đẹp hơn sẽ đến với đất nước Việt Nam đã bay theo gió. Những kẻ mạnh bao giờ cũng dùng sức mạnh để chứng tỏ là họ mạnh. Và giờ thì những kẻ mạnh đó đang cùng đám ăn theo hả hê sung sướng lắm, trong số hả hê mừng vui đó có cả những đồng nghiệp của nhà văn đang gặp nạn, lẫn đồng nghiệp của những nhân sĩ trí thức khởi thảo và ủng hộ bản kiến nghị này. Buồn cho nhà văn mà buồn nhiều hơn cho đất nước khốn khổ của chúng ta. Đến bao giờ đất nước này được ngẩng đầu lên, được đứng thẳng người để chung vai với bạn bè thế giới giữa ánh sáng mặt trời... Không có câu trả lời. Sẽ chỉ có những giọt nước mắt thương cảm lặng lẽ rơi trong đêm, hay những lời nguyền rủa bất lực gửi đến những kẻ xấu lại đang làm điều xấu. Nhưng có một thứ nhìn thấy hay không nhìn thấy đang lớn dần lên trên đất nước không bao giờ chịu khuất phục bạo quyền của chúng ta. Qua những con người dấn thân và những việc làm dấn thân của họ thì người dân VN  chúng ta sẽ dần nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cái chính quyền, mà chỉ nói những lời tốt đẹp nhưng lại làm những điều ngược lại. Chỉ vinh danh những điều cao cả để thực hiện những điều hèn hạ. Dương cao ánh sáng chính nghĩa để hành động mờ ám trong bóng đêm đen tội lỗi. Qua vụ việc này ta thấy chính quyền không chỉ coi người dân như cỏ rác mà coi cả những hiền tài quốc gia, những nhân sĩ trí thức cũng như rác cỏ. Vì những con người đó thì cũng đều là con cái của người dân bình thường mà ra cả. Chính quyền sợ người dân biết được sự thật đen tối che dấu bao năm nay, sợ người dân nhìn thấy được sự giả dối đang hiện hữu từng ngày. Và họ sợ những người nhân sĩ trí thức không chấp nhận cúi mình, những nhân sĩ trí thức luôn yêu dân tộc hơn bản thân, sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng nhận thiệt hại chắc chắn về mình, chỉ để đem lại công bằng xã hội, đem dân chủ và sự thật về cho người dân. "Như một người lái đò chở sự thật đến cho người dân" (lời Nguyễn Quang Lập). Nhưng chính quyền chỉ cần những con cừu hiền lành, những con chó trung thành trong cái chuồng khổng lồ, chứ không cần những nhân sĩ trí thức có tài có tâm. Họ chỉ cần những kẻ ngu trung chứ không cần những hiền tài muốn xây dựng đất nước. Không dám đối diện với người dân của mình, chính quyền ngày càng tỏ ra khinh thường người dân của mình, cùng với nỗi sợ hãi hoang tưởng đặc trưng của một kẻ có lỗi với người dân của chính mình. Chính quyền ngày càng ngày càng nhắm mắt, bịt tai trước trước tiếng nói ngày càng đông đảo hơn, mạnh mẽ hơn, thống thiết hơn của ngày càng nhiều hơn, đa dạng hơn và đồng lòng hơn của nhiều tầng lớp người dân Việt Nam. Đó là hệ quả tất yếu của việc chính quyền vẫn luôn đi theo con đường sai lầm xưa cũ, con đường của sự vừa coi thường lại vừa sợ hãi ngưòi dân của chính mình, coi bất cứ ai không tung hô mình đều là kẻ thù cả. Nếu không thay đổi trước xu thế thời đại không thể cưỡng lại được của sự mở cửa với thế giới bên ngoài, với với xu thế hội nhập không thể cản được của sự tiếp xúc với với bầu trời tự do và nhất là với xu thế lớn mạnh không thể ngăn cản nổi của toàn dân Việt Nam, trong đó thành phần trí thức sẽ  càng nhiều hơn, tất cả sẽ đứng lên đòi lại các quyền căn bản mà tạo hóa đã ban cho tất cả mọi con ngưòi sống trên hành tinh này. Đó là quyền sống thì phải được làm người, quyền sống thì phải được yêu ai ghét ai, được căm giận nguyền rủa những kẻ xấu dù chúng chui núp ở đâu và  binh vực bảo vệ  những người tốt dù họ đang bị đày ải bất công ở chốn lao tù nào. Luôn cùng sát cánh ủng hộ những con người đi đầu. Đó là điều đang đến, sẽ đến và không thể cản được. Đấu tranh cho lẽ phải, cho công bằng xã hội cho hạnh phúc của nhân dân thì không bao giờ sai cả. Đó cũng điều bình thường giản dị thời nay nhưng cũng là một chân lý tối thượng từ xưa tới giờ. Cái lẽ đời tự nhiên dễ hiểu đó thì mọi người dân bình thường có hiểu biết đều hiểu, đều biết thì lạ lùng thay và cũng đáng buồn thay khi cả một chính quyền tự nhận là chính quyền của dân, do dân và vì dân lại không hiểu hay không muốn hiểu, không muốn biết... Tiếp tục bắt bớ trấn áp các tiếng nói phản biện của nhà nhân sĩ  đấu tranh ôn hòa và tiếp tục không thèm nghe những tiếng nói phản đối ôn hòa của các tất cả người dân đủ mọi thành phần, những con người giờ đây đã đứng lên nói ra cái xấu chỉ vì cái xấu ngày càng xấu... Chính quyền Việt Nam, trong đó gồm có Đảng CS, chính phủ và các bộ máy công cụ như AN, CA, tuyên truyền có hiểu rằng với những việc vô cùng thất nhân tâm khi bắt giữ nhà văn Nguyễn Quang Lập và các nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa khác, cùng với việc bỏ  ngoài tai không thèm đếm xỉa đến bao lời phản đối mạnh mẽ của người dân, bao tiếng kêu gọi thống thiết của bao nhân sĩ, bao tấm lòng của lương tri thời đại đang vang vọng khắp từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây... thì chính quyền đang tự mở ra cái hố sâu ngăn cách, hay một mặt trận đối nghịch, đối đầu vô lý giữa lòng một quốc gia đang cần sự đoàn kết và hòa giải hơn là sự đối đầu. Thay vì hành động một cách có tránh nhiệm và hợp với lòng dân, thuận theo lẽ Trời Đất và hợp với Đạo, Ông Bà, Tổ Tiên...thì chính quyền lại ngu xuẩn hành động ngược lại tất cả. Và đẩy tất cả những con người yêu nước, những hiền tài của dân tộc vào thế đối lập với mình. Với bộ máy kềm kẹp hùng mạnh, với bộ máy tuyên truyền độc diễn...những hành động gần đây của chính quyền đang tỏ ra thế mạnh hiển nhiên của một kẻ cầm đầu có sức mạnh, chứng tỏ mình là kẻ đè đầu người dân chứ không phải làm bạn, làm công bộc của người dân. Liên tiếp hành động ngược lại với lòng dân khi bao che hết mình cho bọn quan tham sâu mọt, bất tài nhung nhúc xung quanh, cũng như tưởng thưởng hết lòng cho bọn cận thần, nịnh thần, gian thần, bọn tung hô, bưng bê.. đầy rẫy quanh cửu trùng, trong lúc đó thì trấn áp bất công những tiếng nói trái chiều, bắt bớ bỏ tù vô lý hoặc đe dọa bắt bớ bỏ tù vô lý những người trót nặng lòng với quê hương xứ sở... Và đẩy những con người đáng kính đó cùng những con người yêu lẽ phải, ghét bất công, đấu tranh cho công bằng xã hội, cno dân oan dân khổ, chống kẻ thù ngoại xâm... vào nhà tù là đẩy họ vào thế đối lập, vào trong lòng tuyệt đại đa số người dân Việt Nam. Càng nghông cuồng tàn bạo chống lại ý chí nguyện vọng của người dân thì chỉ làm cho đất nước tàn lụi, đi xuống, và cũng chỉ là cái thắng nhất thời như cái thắng của một kẻ tiểu nhân đắc chí mà thôi. Người dân có thể thua trong một trận đối đầu với bạo quyền bất công chứ nhất định không thể thua trong cả cuộc chiến chống ách bạo quyền bất công đó. Chính quyền đang hành động như một kẻ còn đang mãi chìm đắm trong giấc ngủ dài đầy mộng đẹp của những ngày xưa cũ mà không biết rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày, khi bình minh đang mang ánh sáng mặt trời chiếu sáng đến khắp xứ sở Việt Nam. Bắt bớ giam cầm được người dân này thì lại có người dân khác đứng lên tiếp bước, người trí thức nhân sĩ này ngã xuống thì lại  có người nhân sĩ trí thức khác đứng lên đón lấy ngọn cờ. Đó cũng là một chân lý vô cùng đơn giản để nói lên một điều cũng vô cùng đơn giản là, làm gì thì trước hết phải chứng tỏ mình là một con người...  MTA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét