*** Phải công nhận qua những bài viết ông Tô văn Trường ưu tư và có lòng với đất nước ta rất nhiều , nhưng Nhân dân ta thì “đã có đảng và nhà nước lo” nghe hoài nó xâm nhập vào não như thâm căn cố đế rồi và trở thành bản năng, cứ hỏi thử xem “ai sao tôi vậy” “mình có lo cũng không được”…đến nỗi sinh viên mà còn không biết Hoàng sa thuộc về ai, do ai giữ, nếu mất thì tại sao mất…. còn không biết- Thầy cô bao giờ cũng là cha mẹ thứ 2 của học trò mà nếu hỏi “tại sao bọn tư bản là xấu xa…, sao ai ở bên nó về VN cũng chơi sang hết” chả dám trả lời- Thâm nhiễm cái giáo dục, tuyên truyền kiểu “trăng Trung quốc tròn hơn trăng Mỹ, đồng hồ Liên xô tốt hơn đồng hồ Thụy sĩ” thì không u mê ám chướng mới là lạ. Nay mà sinh viên ra trường còn phải tụng Mác -Lê là “chủ yếu” trong khi chính nơi sinh ra cái thứ này đã quẳng vào sọt rác, muôn năm cất đầu lên không nổi ,làm sao mà giữ nước. Đi lượm cái thứ người ta vứt đi mà xem như bảo vật thì mọi diễn biến xảy ra hôm nay là chuyện đương nhiên thôi.
Tô Văn Trường
Não trạng của không ít những người có trách
nhiệm quản lý điều hành đất nước còn tin vào tình hữu nghị viển vông “4
tốt và 16 chữ vàng”, luẩn quẩn trong tư duy tiểu nông lạc hậu “nuôi con
gì, trồng cây gì”, rồi hô hào “học tập theo tấm gương của Bác Hồ vĩ
đại”, nhưng thực tế việc làm chẳng giống gì. Dân tộc ta như người con
gái xinh đẹp, quyến rũ sao lại lấy nhiều ông chồng như bông hoa lài… Tội
nghiệp thật!
Theo tác giả Awake Phamtt cho biết nhận xét của người Nhật về người Việt mình: “Người
Việt các anh sẽ muôn đời khổ. Đấy là vì các anh chỉ biết nghĩ đến những
cái lợi lộc nhỏ của cá nhân mà không biết nghĩ đến cái lợi lớn của
chung”…
Nhận xét này rất sòng phẳng, và rất đau. Giáo
sư Hoàng Tụy thẳng thắn thừa nhận: ý kiến nói trên làm chúng ta quá
buồn, nhưng quá đúng. Mà cái não trạng ấy có từ trên xuống dưới, từ kẻ
ít học đến những trí thức bằng cấp đầy mình, từ anh cán bộ xã đến các
ông lãnh đạo cao. Thế đấy. Chừng nào chúng ta còn chưa tẩy được cái não
trạng đó thì đất nước cứ còn lạc hậu nghèo nàn. Người Việt dũng cảm khi
chống ngoại xâm nhưng trong thế giới này thiếu dũng cảm khi xây dựng hòa
bình thì cũng mãi mãi lệ thuộc kẻ khác.
Không có gì đau đớn hơn là sống trong một quốc gia mà
người với người nghi ngờ nhau, dân không tin Nhà nước và ngược lại.
Chúng ta sẵn sàng hợp tác với các nước, trong đó có cả Mỹ, Nhật và Trung
Quốc trên cơ sở bình đẳng và cùng có lợi. Vấn đề là Việt Nam phải có
tiềm lực thì mới có thể thực hiện được điều đó. Vẫn còn là một nền kinh
tế phụ thuộc vào nước ngoài và về mặt tư tưởng thì không thấy mặt trái
của Trung Quốc, cứ coi đó là một nước XHCN chân chính, cùng chung hệ tư
tưởng với VN… thì làm gì mà có thể hợp tác trên cơ sở bình đẳng và cùng
có lợi.
Về phía Nhà nước
Nước nào cũng có Nomenklatura cả, nhưng sự
khác biệt cơ bản là ý thức và khả năng của Nomenklatura đó có
phục vụ cho đất nước không? Các chính trị gia của Mỹ, Pháp,
Anh… là những người biết nói năng lưu loát, biết thuyết phục,
biết đấu tranh có tình có lý, và có một cơ chế đồng thuận
từ lâu, họ không thể phá bỏ, nên quan hệ giữa họ với dân trong
một chừng mực nào đó, có tương tác. Cơ chế là điều không thể
thiếu. Cơ chế là bộ khung cho mỗi Nhà nước tồn tại và phát
triển, thước đo để đánh giá cơ chế là các chỉ số khách quan
về mọi mặt hoạt động trong xã hội, không có thống kê khách
quan thì miễn nói tới cơ chế. Nếu có ai làm tốt thì chỉ là
hiện tượng ngẫu nhiên, và cái tốt đó chỉ như lóe sáng trong
đêm đen mà thôi.
Người yêu nước trước hết phải là người nói thật.
Người lãnh đạo bây giờ nhân dân cần lựa chọn đấy là yêu nước và nói
thật, thực hiện bằng được công khai minh bạch và để cho dân nói.
Vấn đề nhân sự rất quan trọng, quyết định đến sự
thành bại của đổi mới, quyết định tương lai của dân tộc. Nguyên tắc “Tập
trung trước, dân chủ sau” sẽ cản trở lựa chọn người có đủ Tài và Đức.
Lúc sinh thời Thủ tướng Võ Văn Kiệt là người đã đề nghị áp dụng nguyên
tắc “Dân chủ trước, tập trung sau” trong tuyển chọn nhân sự.
Muốn có được nhân sự tốt, đáp ứng được yêu cầu của
đất nước, cách làm tốt nhất là công khai, minh bạch trong đời sống chính
trị, công khai các ý kiến chỉ đạo, trách nhiệm của từng thành viên Bộ
Chính trị và Ban Bí thư. Công khai, minh bạch trong chỉ đạo của lãnh đạo
cấp cao, từ đó lịch sử ghi nhận rõ những đóng góp của các vị lãnh đạo
với đất nước.
Về kinh tế, Nhà nước cần tạo ra môi trường minh bạch,
lành mạnh, đầu tư vào những ngành sáng tạo ra những giá trị mới, phát
huy nhân lực trẻ, năng động, cập nhật công nghệ mới nhanh tạo cơ hội cho
những người có khả năng kinh doanh, có ý tưởng kinh doanh phát huy cao
nhất khả năng của mình. Công khai, minh bạch để loại những nhà lãnh đạo
doanh nghiệp nhà nước không xứng đáng, có cơ hội cho bất kỳ người nào có
đủ năng lực đảm đương các vị trí lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước. Đồng
thời, nhanh chóng công khai, minh bạch cổ phần hoá doanh nghiệp nhà
nước.
Riêng công khai, minh bạch về tài chính như ở Thái
Lan, thấy rõ rất có tác dụng. Ta cũng nên làm như họ công bố tài sản
(tài khoản, cổ phiếu, bất động sản, kể cả đồ nữ trang…) của công chức
cấp cao, kể cả những các nhân liên quan như người hôn phối, anh em, con
cái. Thỉnh thoảng, công bố số cập nhật để so sánh với con số lúc trước.
Việc này được luật hóa, tùy Nhà nước ta có dũng khí mà mang ra thực hiện
hay không.
Giới doanh nhân
Muốn vươn lên cạnh tranh bình đẳng với nền kinh tế
của các nước tham gia hội nhập kinh tế quốc tế thì các doanh nghiệp
thuộc các thành phần kinh tế khác nhau trong nước phải liên kết với nhau
để tạo sức mạnh tập thể để cạnh tranh với những đối thủ nước ngoài có
tiềm lực mạnh hơn. Không thể chấp nhận quan điểm các doanh nghiệp trong
nước cạnh tranh với nhau để doanh nghiệp nước ngoài hưởng thế “tọa sơn
quan hổ đấu” và thực hiện chính sách tách bó đũa ra để bẻ dần từng chiếc
đũa.
Doanh nhân có trách nhiệm với đất nước, xác định giá
trị của doanh nhân là sáng tạo ra những sản phẩm, dịch vụ có khả năng
cạnh tranh trên thị trường thế giới. Lấy đó, làm niềm đam mê, khát vọng
hướng tới, chứ không phải chỉ tìm cách dựa vào quan hệ, kiếm lợi nhanh
trên cơ sở ăn chia lợi ích với quan chức, rồi ăn chơi, tiêu xài xa xỉ.
Người dân
Nhìn ra nước ngoài, người Hàn Quốc yêu nước, tự hào
dân tộc, và đã biết thể hiện lòng mình qua những việc cụ thể, hàng hóa
tiêu dùng là một thí dụ: Tuyệt đại đa số hàng hóa, vật dụng hàng ngày,
xe cộ của họ, đều làm tại Hàn Quốc. Muốn đạt tới trình độ đó, Hàn Quốc
đã phải trải qua nhiều năm tháng rất vất vả, nhưng họ đã vượt qua được
vì dân trí và cái tâm của họ với đất nước rất đáng nể trọng.
Người Hàn Quốc đã học được đức tính kiên nhẫn, tỉ mỉ
của người Nhật, kẻ thù truyền kiếp trước đây, họ cũng đã học được của
người Mỹ đầu óc thực dụng trong khoa học, đặc biệt là cách tiếp cận với
thế giới bên ngoài, nên họ không khép nép, tự ti, vì không biết cần và
phải làm những gì ở môi trường không phải của mình, nhưng họ vẫn giữ
được bản chất Hàn của họ. Có lẽ vì vậy mà họ không mất gốc, phát triển
được mọi mặt trên cơ sở không tự đánh mất mình.
Chúng ta nên dùng hàng Việt Nam ngay từ bây giờ, giảm
bớt những gì không thực cần thiết lắm từ nước ngoài về, nhưng rất cần
phải biết mình, biết người, để tiến tới thực sự tự lực, tự cường. Những
người dân khi mua sắm, tiêu dùng sản phẩm Việt Nam, góp ý, yêu cầu, đòi
hỏi để các doanh nghiệp VN xây dựng những sản phẩm có khả năng cạnh
tranh trên thị trường.
Tẩy não trạng
Nhận xét về thói hư, tật xấu của người Việt thì nhiều
lắm, có người đã viết thành cuốn sách để giáo dục thế hệ trẻ. Một
nguyên nhân quan trọng là chúng ta bị ngoại bang đô hộ nhiều năm. Qua
hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ đúng là có mang lại độc lập
cho dân tộc, nhưng chưa có tự do theo đúng nghĩa của nó, nghĩa là tư duy
giải phóng không bị cuốn theo một chiều nhưng dân ta thường xuyên bị áp
đặt cách nghĩ phải uốn theo chiều mà người ta đã mò mẫm, định sẵn cho
mình mặc dù con đường phát triển không biết kết quả rồi sẽ ra sao.
Lo nhất là lãnh đạo sợ, thần phục sức mạnh kinh tế và quân sự của Trung Quốc, bị móc “xà mâu” của họ vào “4 tốt và 16 chữ vàng”!
Chúng ta không dại gì mà gây hấn, đối đầu với nước
láng giềng khổng lồ ở phương Bắc, nhưng chỉ có đấu tranh cho sinh tồn
thực sự, chúng ta mới thoát được “tư tưởng nô lệ” và cuộc đấu tranh này
phải là lò luyện tư duy, tự chủ, giải phóng lợi ích thiển cận của những
nhóm trục lợi.
Lãnh đạo nếu biết nhìn lại mình (các khiếm khuyết
trong quá trình điều hành) biết lắng nghe ý kiến của dân, rèn luyện,
nâng cao nhận thức về quản trị, biết vượt lên chính mình, nói tiếng nói
của dân tộc trong sự nghiệp xây dựng kinh tế xã hội và bảo vệ độc lập,
chủ quyền của đất nước thì nhất định sẽ được nhân dân đồng hành, ủng hộ.
Thay cho lời kết
Nhà báo Kỳ Duyên tự vấn, liệu có thể coi tính
cách chỉ biết coi những lợi ích nhỏ của cá nhân là sản phẩm của một môi
trường sống và cơ chế quản lý kiểu xin-cho khiến con người ta, trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngay lập tức chỉ nghĩ đến cái lợi cỏn con của mình, mà quên mất những điều về lòng tự trọng, lợi ích chung.
Sự cào cấu, xâu xé kiểu đó, xét cho cùng, đáng thương. Và cũng vì thế, mà Việt Nam hướng tới những giá trị phổ quát, văn minh của nhân loại còn quãng cách khá xa… và dân ta sẽ còn muôn đời khổ.
T.V.T.
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét