Vietstudies
Nguyễn Trung
Giữa lúc dư luận thế giới quan tâm và lên tiếng mạnh mẽ phê phán Trung
Quốc chung quanh sự kiện giàn khoan HD 981 cắm sâu vào thềm lục địa và
vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, dư luận thế giới cũng không quên
cảnh báo việc Trung Quốc đang ráo riết tiếp tục thực hiện các dự án có
trị giá nhiều tỷ USD để xây dựng các căn cứ quân sự nổi trên các bãi đá
ngầm Gạc Ma và Chữ Thập của Việt Nam mà Trung Quốc đã đánh chiếm năm
1988, để sẽ hình thành một hệ thống các căn cứ quân sự nổi trên Biển
Đông, lì lợm đẩy tới việc thực hiện “cái lưỡi bò” chiếm gần hết diện
tích Biển Đông.
Nhìn lại hành động của Trung Quốc trên Biển Đông những năm gần đây, ai
cũng thấy những bước đi ầm ỹ, rất hiếu chiến và đe dọa xâm lược của
Trung Quốc trên biển Hoa Đông trong tranh chấp với Nhật, rồi đến việc
thiết lập vùng nhận dạng phòng không (ADIZ) tại vùng Bắc Biển Đông. Song
về nhiều mặt những bước đi này đồng thời nhằm tạo thế cho Trung Quốc
ngang nhiên đẩy mạnh việc bành trướng trong vùng Đông Nam Á của Biển
Đông, cụ thể là những hoạt động tiếp tục lấn chiếm vùng Scarborough của
Philippines, giờ đây là sự kiện giàn khoan HD 981 và việc ráo riết xây
dựng các căn cứ quân sự trên các bãi đã ngầm ở Trường Sa của Việt Nam
như đã trình bầy trên. Đây là những bước đi của Trung Quốc có tính toán
kỹ lưỡng, vừa nhằm phân tán sự chú ý của dư luận, phô trương thanh thế
để uy hiếp các nước trong khu vực, nhưng đồng thời vừa tranh thủ đi
những bước xa hơn trong vùng Đông Nam Á của Biển Đông để tận dụng lợi
thế có sức mạnh quân sự áp đảo tại chỗ của Trung Quốc.
Song
song với những hành động quân sự trắng trợn và được thực hiện có hệ
thống như vậy tại nhiều nơi trên Biển Đông, ông Tập Cận Bình tuyên bố
thẳng thừng Trung Quốc không nhân nhượng, trong khi đó ngoại giao Trung
Quốc ra sức xuyên tạc sự thật và vu cáo các hoạt động hòa bình bảo vệ
chủ quyền của phía Việt Nam.
Có
thể nói kể từ sau vụ đánh chiếm 7 đảo và bãi đá của Việt Nam ở Trường
Sa năm 1988, sự uy hiếp của Trung Quốc hiện nay đối với Việt Nam trên
Biển Đông đang leo thang ở mức cao nhất, bất chấp thỏa thuận cấp cao
Việt – Trung (Trương Tấn Sang – Tập Cận Bình) ngày 21-06-2013, trong đó
ghi rõ: “Trước khi tranh chấp
trên biển được giải quyết dứt điểm, hai bên nhất trí giữ bình tĩnh và
kiềm chế, không có hành động làm phức tạp, mở rộng tranh chấp, đồng thời
sử dụng tốt đường dây nóng quản lý, kiểm soát khủng hoảng trên biển
giữa Bộ Ngoại giao hai nước, xử lý thỏa đáng các vấn đề nảy sinh với
thái độ xây dựng, không để các vấn đề này ảnh hưởng đến đại cục quan hệ
Việt – Trung cũng như hòa bình, ổn định tại Biển Đông. Hai bên nhất trí
thực hiện toàn diện, có hiệu quả Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC), cùng nhau duy trì hòa bình và ổn định ở Biển Đông.”
Những
sự việc trên một lần nữa tái khẳng định thực tiễn ngoại giao truyền
thống của đại Trung Hoa “đánh đánh – đàm đàm, giương Đông kích Tây”, nói
một đằng làm một nẻo, tận dụng mọi quyền lực và cơ hội, chỉ để thực
hiện nhất quán trước sau mục tiêu chiến lược bành trướng. Việt Nam đã
được nếm đủ cay đắng của thứ ngoại giao này của Trung Quốc suốt từ cuộc
chiến tranh xâm lược của Trung Quốc tháng 2-1979 cho đến hôm nay.
Cũng
xin đừng quên: Tuyên bố chung cấp cao 21-06-2013 nêu trên thật ra chỉ
là một trong nhiều cam kết đầu lưỡi mà phía Trung Quốc đã không dưới một
lần dành cho phía Việt Nam trong các cuộc hội đàm cấp cao như vậy kể từ
Thành Đô 1990. Có bao nhiêu tuyên bố cấp cao như thế thì có bằng nấy
lời nói đường mật chỉ để gây hỏa mù. Nhân đây cũng phải nhắc lại, quan
hệ hợp tác hữu nghị với 4 tốt và 16 chữ vàng từ Hội nghị
Thành Đô 1990 để bình thường hóa quan hệ hai nước sau chiến tranh đã dẫn
tới kết cục hôm nay. Không thể nói quan hệ Việt Nam – Trung Quốc cơ bản
là tốt đẹp như tướng Phùng Quang Thanh phát biểu và làm cho dư luận
trong nước cũng như trên thế giới sững sờ.
Không
phải ngẫu nhiên nhiều thức giả Việt Nam, trong đó có Nguyễn Khắc Mai và
Nguyên Ngọc, đã lên tiếng cảnh báo: Đừng để cho sự kiện giàn khoan HD
981 che khuất các căn cứ quân sự nổi của Trung Quốc đang hình thành ở
bãi đá Gạc Ma, ở bãi đá Chữ Thập; đừng để cho một cử chỉ lừa mị nào của
phía Trung Quốc có thể dấy lên ý nghĩ cầu xin kẻ xâm lược trả lại những
gì đã bị chiếm. Càng không thể đánh đổi độc lập và chủ quyền quốc gia
lấy thứ quan hệ hòa hiếu viễn vông!
Kinh
nghiệm thất bại vô cùng đau đớn trong quan hệ ngoại giao với Trung Quốc
từ Thành Đô đến nay là đảng và nhà nước đã bưng bít nhân dân ta sự thật
về quan hệ giữa hai nước, qua đó phía ta luôn phải đàm phán với Trung
Quốc trên thế yếu và không tranh thủ được sự hậu thuẫn không thể thiếu
của nhân dân, dẫn tới nhiều thất bại trong thực hiện các thỏa thuận.
Thực
tế cũng chỉ ra mọi hứa hẹn tốt đẹp của phía Trung Quốc về phát triển
quan hệ 2 nước chỉ là lời nói suông, mọi thỏa thuận ngoại giao bí mật
chẳng những là vô nghĩa mà còn gây ra nhiều tác hại nhiều chiều và rất
nguy hiểm cho nước ta. Cho đến nay, bất kể một bố thí hòa hoãn nào của
phía Trung Quốc cũng đều chung một mục đích chuẩn bị cho bước leo thang
cao hơn trong lấn chiếm lãnh thổ và xâm phạm chủ quyền của nước ta,
không có một ngoại lệ.
Quan
hệ hai nước Việt – Trung chỉ thừa nhận một sự thật duy nhất: Việt Nam
có bản lĩnh đến đâu thì bảo vệ được chủ quyền của mình và phát triển
được quan hệ bình thường đến đấy, chẳng có quà tặng nào của lòng tốt
dành cho ta cả. Kinh nghiệm còn luôn luôn thẳng thắn chỉ ra: Ta càng
nhân nhượng, Trung Quốc càng lấn tới, ta không có cách gì thỏa mãn được
đòi hỏi của bành trướng.
Việt
Nam tất nhiên mong muốn hòa bình, hợp tác, hữu nghị với Trung Quốc. Đây
là đòi hỏi bất di bất dịch. Song cuộc sống đến nay cho thấy mong muốn
này chỉ có thể trở thành hiện thực cho một Việt Nam có gan bảo vệ độc
lập chủ quyền và phẩm giá của mình. Lịch sử Việt Nam cũng cho thấy chưa
một Lê Chiêu Thống hay Trần Ích Tắc nào có thể làm dịu được khát vọng bá
quyền của Trung Quốc.
Tình
hình leo thang bành trướng của Trung Quốc trên Biển Đông đặt ra cho
nước ta ngày càng nhiều thách thức nguy hiểm, nhất thiết mọi bước đi
trên mặt trận đối ngoại phải kiên định lập trường bảo vệ độc lập chủ
quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, phải có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của
toàn dân, phải góp phần vào tranh thủ sự liên kết tự vệ chung của các
nước hữu quan trong khu vực, cùng nhau ngăn chặn khát vọng “lưỡi bò” của
Trung Quốc.
Khát
vọng bành trướng của Trung Quốc để trở thành siêu cường, để vươn lên
làm đế chế đại dương, đang thách thức nghiêm trọng hòa bình và an ninh
trong khu vực, uy hiếp con đường giao lưu hàng hải huyết mạch của thế
giới. Vì lẽ này Trung Quốc bành trướng đang trở thành vấn đề của cả thế
giới. Thực tế này đặt ra cho các nước trên thế giới, trong đó có Việt
Nam, phải cùng nhau nỗ lực có được đối sách thỏa đáng giữ Trung Quốc
trong quỹ đạo phát triển chung của cả thế giới. Các nước trên thế giới
chia sẻ cách nhìn này, chắc chắn nỗ lực chung đáng mong đợi này sẽ trở
thành hiện thực./.
Hà Nội, ngày 10-06-2014
Tác giả gửi cho viet-studies ngày 10-6-14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét