Ba người khác
Chương 5 ( kết)
Ở xóm Am, xóm Chuôm và cả làng ấy đến bây giờ còn kể một câu chuyện ly kỳ và chắc còn kể mãi, đời này qua đời khác đến mai sau.
Năm ấy, có một đợt tuyển bộ đội. Hai anh em Vó và Cò, con bác
trưởng thôn Diệc đều tòng quân. Một năm sau, nhận được thư của hai chiến
sĩ gửi từ miền Nam ra. Bấy giờ, cuộc kháng chiến chống Mỹ đương giai
đoạn khẩn trương, tuổi trẻ cả nước ra mặt trận, miền Nam xa mà gần. Đôi
khi, có thư chuyển tay về nhà, có lần có người qua lại, do vậy ở nhà
cũng biết tin tức. Thế cũng là còn rõi theo được hơi hướng rồi.
Cò thì vào bộ đội vận tải. Vó thành chiến sĩ đặc công. Ở làng bàn
tán thấy bảo Vó là đặc công nước, không phải đặc công bộ. Có lẽ thật như
thế, bỗng nhiên một lần kia Vó được về thăm nhà. Cả làng xúm lại hỏi:
“Thế thì Vó bơi từ trong mặt trận ra à?” Rồi đâu đâu cũng đồn rằng chiến
sĩ đặc công Vó đã bơi từ mặt trận ra. Chỉ có đồng chí Quyết Thắng mỉm
cười. Vó là đồng chí Quyết Thắng. Rồi Quyết Thắng lại đi.
Thế mà cái tin đội trưởng Cự vào mặt trận phía Nam rồi ra hàng
địch, nghe đài Sài Gòn nói, những người cũng biết. Cự chẳng dây mơ rễ
má, chẳng họ hàng bàng sang với nhà ai, họ nào, nhưng bởi Cự đã về làng
làm những chuyện động trời xưa này chưa bao giờ xảy ra, cho nên người ta
nhớ, nhớ cái hồi làng nước áo xám. Đòn đau nhớ lâu… Mọi người còn biết
rõ hơn nữa, không biết là thêu dệt hay tường tận. Chuyện cứ hệt như tận
mắt trông thấy. Bên ta đã hạ quyết tâm tiêu diệt bằng được thằng phản
bội ấy. Cả một trung đội sẽ tấn công, những chỉ một người trách nhiệm
đặc biệt phải bắt sống hay là giết nó tại trận. Nhiều người giơ tay xin
nhận lệnh, rồi chỉ có chiến sĩ đặc công đồng chí Quyết Thắng được vinh
dự. Quyết Thắng được hơn mọi người, Quyết Thắng nói: “Tôi biết mặt thằng
Cự, nó đã ở nhà tôi mà”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét