
Bọ Lập bị bắt chiều nay, CA đến khám xét lúc 9h, 5 tiếng sau thì giải Bọ đi. Tôi nghe sao thấy đắng cay thế.
Tôi biết danh Bọ từ những năm đại học qua blog Quê Choa, khi ấy tôi
chẳng màng gì chuyện chính trị, cũng chẳng biết Bọ có uy gì với chính
trị. Tôi chỉ muốn vào blog để đọc tản văn, để nghe Bọ kể về chuyện đời
vớ vẩn của những mặt người trắng đen quanh Bọ mấy mươi năm về trước đến
giờ: văn sĩ, người nghèo, kẻ hèn, thân phận đàn bà… Đối với tôi, sau
thói quen bật cười bởi câu “hihi” cụt lủn kết thúc đoạn văn tếu táo của
Bọ, luôn luôn phả ra buông ra từ trong đâu đó nỗi cay đắng quằn quại
về một thế hệ thật dài đã chịu đựng quá lâu tàn tích chiến tranh và bế
tắc xã hội. Sau này, khi biết đến phim “Đời cát”, khi khổ đau cùng cả 2
nhân vật nữ của Đời cát, khi hay Bọ chính là biên kịch, sự xúc động của
tôi òa ra thành nước mắt. Tôi không ngờ ông ấy hiểu cảm xúc đàn bà đến
thế, ông ấy vẽ lên quê hương mến thương gần gũi thế, ông ấy kể tội chiến
tranh khéo thế. Nói tóm lại, với tôi Bọ chỉ là cây đại thụ về văn
chương mà tôi cứ thèm được đọc, được học mãi.