Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích

Gửi từ Washington DC – Hoa Kỳ
Chúng ta chủ-quan và cho rằng cái gì ta biết thì thế-giới
cũng phải biết. Điều này chưa chắc và trong cuộc thi đua trên trường
quốc-tế để đưa ra quan-điểm của mình, Trung-Cộng đã chuẩn-bị đi trước ta
từ nhiều thập niên–nhất là trên các báo chuyên ngành tiếng Anh–nên
không lạ là thế-giới quen những luận-điệu của họ hơn những lập-luận của
chúng ta.
Kể từ ngày anh Lê Chí Quang tiết-lộ Đảng CSVN đã để mất biển và đất
biên-giới cho Trung-quốc, 15 năm đã trôi mà chúng ta vẫn chưa tìm được
ra một giải-pháp hữu hiệu ngõ hầu giành lại được dù chỉ một phần đất đai
và biển đảo mà Trung-Cộng đã cướp của ta. Sở dĩ đã có sự việc đáng
buồn này là vì sự nhu nhược của chế-độ Cộng-sản ở quê nhà và nhất là sự
bất đồng của gần như toàn-dân ở trong nước đối với chính-sách bất lực
của Hà-nội trước những gặm nhấm của Bắc-kinh trong bao nhiêu năm qua.
Khi lòng dân mà không ở với chính-quyền thì hiển-nhiên sự tiêu vong
của chế-độ là chuyện có thể đoán trước được. Mà cái ngày tiêu vong đó
xem chừng cũng không còn xa lắm.
Vậy chúng ta ở hải-ngoại có thể làm được gì để thay đổi tình-hình này?