Lúc thiếu thời đi học, nhắc đến cố Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô
Đình Diệm và Nguyễn Văn Thiệu, đa số thầy cô dưới mái trường XHCN của
tôi đều gọi là “thằng Diệm” và “thằng Thiệu”. Về nhà tôi kể lại cho ba
mẹ nghe. Ông bà nghiêm nghị cấm tôi không nên bắt chước thầy cô, vì như
thế là vô lễ và bất kính đối với các bậc tiền nhân. Sau này, trưởng
thành, có dịp đi làm việc ngang vùng Ninh Thuận, một đồng nghiệp lớn hơn
tôi vài tuổi hỏi: “Nghe nói vùng này là quê hương của thằng Thiệu?” Tôi
cau mày, đáp: “Dù sao ông Nguyễn Văn Thiệu cũng đáng bậc cha chú của
anh mà! Nếu mình đi đến vùng Nghệ An, em nói đây là quê hương của thằng
Hồ, anh sẽ cảm thấy thế nào?” Anh ấy chống chế: “Xin lỗi, thói quen thôi
mà!” Từ đấy anh ấy xem tôi là “phản động” (!). Tôi hãnh diện về tiếng
“phản động” đó, vì nhớ đến lời giáo huấn đạo làm người của cha mẹ tôi.