* Bài viết này từ năm 2008 -Đăng trên Talawas và blog của Tác giả.
Mùa
hè năm nay tôi đến thăm một đảo nhỏ vùng Trung Mỹ. Thật ngạc nhiên.
Cuối tháng Bảy, những hàng phượng vĩ trổ bông màu đỏ rực giống hệt như
trong các sân trường ở Việt Nam. Tuổi học trò mộng mơ ngủ yên trong ký
ức chợt thức dậy ở một nơi rất xa xôi. Nhìn hàng phượng vĩ lòng lại bâng
khuâng nhớ đến quê nhà. Cả gia đình ngồi bên hàng phượng đỏ và kể cho
nhau nghe những kỷ niệm về hoa phượng. Hai mươi bảy năm. Thời gian tôi
sống ở ngoài nước đã dài hơn thời gian tôi sinh ra và lớn lên trong
nước, thế nhưng, Việt Nam vẫn là đề tài chính không chỉ trong sinh hoạt
cộng đồng, những buổi họp mặt anh em văn nghệ, trong bữa cơm gia đình mà
ngay cả trong những ngày ở lại trên một hòn đảo cách Việt Nam hàng chục
ngàn dặm. Đơn giản, bởi vì đó là đất nước. Không có gì quan trọng hơn
đất nước. Mỗi người rồi sẽ ra đi nhưng đất nước sẽ ở lại cho nhiều đời
sau.
Trần Trung Đạo
