Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

CSVN: ngu xuẩn trong điều thiện, nhưng… khôn lanh trong điều ác



dang
Bằng việc cướp chính quyền, CSVN đã điều hành đất nước gần 70 năm nay tại Miền Bắc và gần 40 năm tại Miền Nam. Suốt thời gian lâu dài như vậy, CSVN không làm cho đất nước phát triển, đi lên, trái lại chỉ làm cho đất nước tụt hậu. Thật vậy, Việt Nam đã tụt hậu nhiều mặt, khiến Việt Nam thua xa hàng mấy chục năm so với những nước trước đây đã từng thua Việt Nam như Thái Lan, Đại Hàn, Phi Luật Tân… Điều đó chứng tỏ đảng CSVN không có khả năng điều hành và phát triển đất nước. Quá khứ tương đối đơn giản mà điều hành đất nước không tốt, thì tương lai phức tạp hơn rất nhiều −với xu thế toàn cầu hoá và phải đối phó với chủ trương bành trướng và xâm lược rất thâm độc của Trung Cộng− làm sao CSVN có thể đưa đất nước đi lên được?

CSVN đi từ thất bại này đến thất bại khác, nhưng để đánh lừa dân chúng, lúc nào chúng cũng tuyên bố chúng thành công. Chẳng hạn, khi phản bội hiệp ước đình chiến vào tết Mậu Thân 1968, chúng bất thần tấn công Miền Nam, dù bị thất bại chua cay đến nỗi Hồ Chí Minh quá buồn và chết năm 1969, nhưng CSVN vẫn tuyên bố chúng chiến thắng. Chúng cũng phét lác như vậy sau cuộc chiến với Trung Cộng năm 1979 tại các tỉnh biên giới: dù hậu quả sau đó là Việt Nam bị mất đi hàng chục ngàn cây số vuông lãnh thổ, CSVN vẫn tuyên bố là chiến thắng vẻ vang.
Hiện nay, kinh tế đang bị tuột dốc thê thảm, CSVN vẫn rêu rao rằng: tuy thế giới bị khủng hoảng kinh tế, nhưng Việt Nam vẫn tăng trưởng GDP ở mức cao so với thế giới và châu Á (năm 2012 là 5,25%; năm 2013 là 5,42%). Số nợ xấu của các ngân hàng thương mại theo số liệu của quốc tế lên tới 10-15%, nhưng theo CSVN thì chỉ là 5-7%. Theo một số chuyên gia kinh tế thì số nợ của nhà nước CSVN lên tới 95% GDP, nhưng theo công bố của nhà nước CSVN thì chỉ là 48,4% GDP.
Chúng luôn luôn phét lác và tìm cách lường gạt mọi người khi cần, miễn sao có lợi cho chúng. Kể cả khi sự thật không thể che giấu được nữa, chúng vẫn cứ tiếp tục phét lác không hề ngượng ngùng hay xấu hổ. Ngay cả trên bình diện ngoại giao quốc tế, để đạt được một lợi thế, nếu cần, chúng sẵn sàng hứa hay cam kết bất cứ điều gì, nhưng khi đã đạt được mục đích, chúng sẵn sàng vi phạm tất cả những gì đã hứa hay cam kết, cho dù chữ ký của chúng chưa ráo mực.
Tiêu chuẩn đạo đức của chúng là: bất cứ việc làm hay lời nói nào có lợi cho đảng, cho độc quyền cai trị của đảng thì đều là tốt, là đạo đức, là lẽ phải, là hợp pháp, là sự thật cho dù có bất lợi cho dân tộc hay có trái với sự kiện tới đâu. Ngược lại, điều gì dù có lợi cho dân tộc hay có phù hợp với sự kiện tới đâu nhưng hễ bất lợi cho đảng, thì cũng đều là tội lỗi, là sai trái, là dối trá, là bất hợp pháp, là vi phạm pháp luật… Yêu nước nhưng bất lợi cho đảng thì trở thành phản quốc. Bán nước nhưng có lợi cho đảng thì vẫn được đảng coi là có công. Có biết như thế ta mới hiểu được tại sao CSVN lại đàn áp dã man những người biểu tình chống Trung Cộng xâm lược, kết án nặng nề những người dám nói sự thật về những sai trái của đảng… Những vụ án xử các nhà đấu tranh dân chủ từ xưa tới nay, mà mới nhất là vụ xử Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, v.v… đã chứng tỏ điều ấy.
Đối với người cộng sản, đảng mới là hiến pháp, là luật pháp… Còn những luật quốc tế, kể cả những luật lệ hay hiến pháp do chính chúng ban hành cũng chỉ là mớ văn bản tuỳ nghi sử dụng: những trường hợp nào văn bản ấy có lợi cho đảng thì nó được coi là có giá trị pháp lý, còn trường hợp nào bất lợi cho đảng thì nó chỉ là mớ giấy lộn.
Dù thất bại hoàn toàn trong việc điều hành và phát triển đất nước, dù tự chứng tỏ mình không có khả năng lãnh đạo, đảng CSVN không bao giờ chịu từ chức, không bao giờ chấp nhận một ai khác lên cầm quyền thay thế mình. Dù biết rằng chế độ cũng như cách cai trị của mình chỉ làm đất nước tụt hậu cách thê thảm, CSVN không bao giờ chấp nhận thay đổi chế độ hay cải thiện cách điều hành đất nước. Trước những sự việc xảy ra trên thế giới, chắc chắn chúng phải nhận thấy rằng tất cả những quốc gia theo chế độ cộng sản -kể cả Trung Cộng- đều là những nước tụt hậu rất nhiều mặt so với những nước tự do dân chủ và hầu hết những nước này trên thế giới đã thay đổi chế độ. Những nước độc tài nào đã thay đổi thành dân chủ đều trở nên tiến bộ hơn, người dân thoải mái hạnh phúc hơn. Tại sao đảng CSVN lại cố chấp, quyết tâm giữ cho được cái chế độ chết tiệt mình đang theo mà ai cũng cho là dở?
Trong quá khứ cũng như hiện nay, đối với việc phát triển đất nước, CSVN luôn chọn theo cách ngu xuẩn nhất. Chúng rất khôn lanh và quỷ quyệt trong việc cướp chính quyền, bảo vệ quyền lực, tham nhũng, rút ruột các công trình và chiếm đoạt tài sản của người dân mà thôi. Nếu so sánh với những chế độ độc tài khác như chế độ phong kiến, quân phiệt… thì chế độ cộng sản là chế độ tệ hại nhất, nhưng chúng lại tự bảo vệ quyền lực và quyền lợi mình cách hữu hiệu hơn tất cả những chế độ độc tài khác. Và nếu so sánh với những quốc gia cộng sản khác thì đảng CSVN là đảng mưu mô và thâm độc hơn cả trong việc tự bảo vệ ngai vàng quyền lực. Chúng sẵn sàng bán nước, sẵn sàng biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung cộng, bất chấp sau đó người dân sẽ phải đau khổ và nhục nhã thế nào dưới ách thống trị của một nước ngoại bang còn tệ hại hơn tất cả các nước ngoại bang khác như Pháp, Nhật, v.v…
Những thảm trạng của người dân Việt Nam hiện nay như bị cướp đất, cướp nhà, bị bán ra ngoài làm nô lệ tình dục, nô lệ lao động, những người yêu nước bị thủ tiêu, bị vào tù, bị tra tấn, bị đàn áp, bị khủng bố… đã làm cho nhiều người rùng mình. Nhưng những thảm trạng ấy sẽ không thấm vào đâu so với những thảm trạng trong tương lai khi đất nước đã trở thành một tỉnh hay một huyện của Trung cộng. Hãy xem đảng cộng sản Trung Quốc đối xử ra sao với những người dân hiền lành của họ, chẳng hạn như những học viên Pháp Luân Công, để suy ra cách chúng sẽ đối xử với người dân Việt Nam, nhất là với những người yêu nước, sau khi CSVN dâng lãnh thổ lãnh hải của mình cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc này. Chẳng lẽ chúng từng mổ sống biết bao học viên Pháp Luân Công −là người cùng dân tộc với họ− để lấy nội tạng xuất khẩu, thì chúng sẽ không đối xử như thế với những người Việt Nam yêu nước khi những người này đã trở thành dân của chúng?
Trước cách cai trị của CSVN, có thể kết luận một cách tóm gọn là: CSVN rất dại dột và ngu xuẩn trong điều thiện, trong việc phát triển đất nước, nhưng lại rất khôn lanh, quỷ quyệt trong điều ác, trong việc bảo vệ quyền lực và quyền lợi riêng của chúng. Và đó cũng chính là lý do tại sao cho tới nay người dân Việt Nam vẫn chưa thực hiện được những cuộc cách mạng như ở Ukraina, hay ở những nước Ai Cập, Tunisia, Lybya, v.v… .
Houston, ngày 7/3/2014
© Đàn Chim Việt

Bằng việc cướp chính quyền, CSVN đã điều hành đất nước gần 70 năm nay tại Miền Bắc và gần 40 năm tại Miền Nam. Suốt thời gian lâu dài như vậy, CSVN không làm cho đất nước phát triển, đi lên, trái lại chỉ làm cho đất nước tụt hậu. Thật vậy, Việt Nam đã tụt hậu nhiều mặt, khiến Việt Nam thua xa hàng mấy chục năm so với những nước trước đây đã từng thua Việt Nam như Thái Lan, Đại Hàn, Phi Luật Tân… Điều đó chứng tỏ đảng CSVN không có khả năng điều hành và phát triển đất nước. Quá khứ tương đối đơn giản mà điều hành đất nước không tốt, thì tương lai phức tạp hơn rất nhiều −với xu thế toàn cầu hoá và phải đối phó với chủ trương bành trướng và xâm lược rất thâm độc của Trung Cộng− làm sao CSVN có thể đưa đất nước đi lên được?
CSVN đi từ thất bại này đến thất bại khác, nhưng để đánh lừa dân chúng, lúc nào chúng cũng tuyên bố chúng thành công. Chẳng hạn, khi phản bội hiệp ước đình chiến vào tết Mậu Thân 1968, chúng bất thần tấn công Miền Nam, dù bị thất bại chua cay đến nỗi Hồ Chí Minh quá buồn và chết năm 1969, nhưng CSVN vẫn tuyên bố chúng chiến thắng. Chúng cũng phét lác như vậy sau cuộc chiến với Trung Cộng năm 1979 tại các tỉnh biên giới: dù hậu quả sau đó là Việt Nam bị mất đi hàng chục ngàn cây số vuông lãnh thổ, CSVN vẫn tuyên bố là chiến thắng vẻ vang.
Hiện nay, kinh tế đang bị tuột dốc thê thảm, CSVN vẫn rêu rao rằng: tuy thế giới bị khủng hoảng kinh tế, nhưng Việt Nam vẫn tăng trưởng GDP ở mức cao so với thế giới và châu Á (năm 2012 là 5,25%; năm 2013 là 5,42%). Số nợ xấu của các ngân hàng thương mại theo số liệu của quốc tế lên tới 10-15%, nhưng theo CSVN thì chỉ là 5-7%. Theo một số chuyên gia kinh tế thì số nợ của nhà nước CSVN lên tới 95% GDP, nhưng theo công bố của nhà nước CSVN thì chỉ là 48,4% GDP.
Chúng luôn luôn phét lác và tìm cách lường gạt mọi người khi cần, miễn sao có lợi cho chúng. Kể cả khi sự thật không thể che giấu được nữa, chúng vẫn cứ tiếp tục phét lác không hề ngượng ngùng hay xấu hổ. Ngay cả trên bình diện ngoại giao quốc tế, để đạt được một lợi thế, nếu cần, chúng sẵn sàng hứa hay cam kết bất cứ điều gì, nhưng khi đã đạt được mục đích, chúng sẵn sàng vi phạm tất cả những gì đã hứa hay cam kết, cho dù chữ ký của chúng chưa ráo mực.
Tiêu chuẩn đạo đức của chúng là: bất cứ việc làm hay lời nói nào có lợi cho đảng, cho độc quyền cai trị của đảng thì đều là tốt, là đạo đức, là lẽ phải, là hợp pháp, là sự thật cho dù có bất lợi cho dân tộc hay có trái với sự kiện tới đâu. Ngược lại, điều gì dù có lợi cho dân tộc hay có phù hợp với sự kiện tới đâu nhưng hễ bất lợi cho đảng, thì cũng đều là tội lỗi, là sai trái, là dối trá, là bất hợp pháp, là vi phạm pháp luật… Yêu nước nhưng bất lợi cho đảng thì trở thành phản quốc. Bán nước nhưng có lợi cho đảng thì vẫn được đảng coi là có công. Có biết như thế ta mới hiểu được tại sao CSVN lại đàn áp dã man những người biểu tình chống Trung Cộng xâm lược, kết án nặng nề những người dám nói sự thật về những sai trái của đảng… Những vụ án xử các nhà đấu tranh dân chủ từ xưa tới nay, mà mới nhất là vụ xử Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, v.v… đã chứng tỏ điều ấy.
Đối với người cộng sản, đảng mới là hiến pháp, là luật pháp… Còn những luật quốc tế, kể cả những luật lệ hay hiến pháp do chính chúng ban hành cũng chỉ là mớ văn bản tuỳ nghi sử dụng: những trường hợp nào văn bản ấy có lợi cho đảng thì nó được coi là có giá trị pháp lý, còn trường hợp nào bất lợi cho đảng thì nó chỉ là mớ giấy lộn.
Dù thất bại hoàn toàn trong việc điều hành và phát triển đất nước, dù tự chứng tỏ mình không có khả năng lãnh đạo, đảng CSVN không bao giờ chịu từ chức, không bao giờ chấp nhận một ai khác lên cầm quyền thay thế mình. Dù biết rằng chế độ cũng như cách cai trị của mình chỉ làm đất nước tụt hậu cách thê thảm, CSVN không bao giờ chấp nhận thay đổi chế độ hay cải thiện cách điều hành đất nước. Trước những sự việc xảy ra trên thế giới, chắc chắn chúng phải nhận thấy rằng tất cả những quốc gia theo chế độ cộng sản -kể cả Trung Cộng- đều là những nước tụt hậu rất nhiều mặt so với những nước tự do dân chủ và hầu hết những nước này trên thế giới đã thay đổi chế độ. Những nước độc tài nào đã thay đổi thành dân chủ đều trở nên tiến bộ hơn, người dân thoải mái hạnh phúc hơn. Tại sao đảng CSVN lại cố chấp, quyết tâm giữ cho được cái chế độ chết tiệt mình đang theo mà ai cũng cho là dở?
Trong quá khứ cũng như hiện nay, đối với việc phát triển đất nước, CSVN luôn chọn theo cách ngu xuẩn nhất. Chúng rất khôn lanh và quỷ quyệt trong việc cướp chính quyền, bảo vệ quyền lực, tham nhũng, rút ruột các công trình và chiếm đoạt tài sản của người dân mà thôi. Nếu so sánh với những chế độ độc tài khác như chế độ phong kiến, quân phiệt… thì chế độ cộng sản là chế độ tệ hại nhất, nhưng chúng lại tự bảo vệ quyền lực và quyền lợi mình cách hữu hiệu hơn tất cả những chế độ độc tài khác. Và nếu so sánh với những quốc gia cộng sản khác thì đảng CSVN là đảng mưu mô và thâm độc hơn cả trong việc tự bảo vệ ngai vàng quyền lực. Chúng sẵn sàng bán nước, sẵn sàng biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung cộng, bất chấp sau đó người dân sẽ phải đau khổ và nhục nhã thế nào dưới ách thống trị của một nước ngoại bang còn tệ hại hơn tất cả các nước ngoại bang khác như Pháp, Nhật, v.v…
Những thảm trạng của người dân Việt Nam hiện nay như bị cướp đất, cướp nhà, bị bán ra ngoài làm nô lệ tình dục, nô lệ lao động, những người yêu nước bị thủ tiêu, bị vào tù, bị tra tấn, bị đàn áp, bị khủng bố… đã làm cho nhiều người rùng mình. Nhưng những thảm trạng ấy sẽ không thấm vào đâu so với những thảm trạng trong tương lai khi đất nước đã trở thành một tỉnh hay một huyện của Trung cộng. Hãy xem đảng cộng sản Trung Quốc đối xử ra sao với những người dân hiền lành của họ, chẳng hạn như những học viên Pháp Luân Công, để suy ra cách chúng sẽ đối xử với người dân Việt Nam, nhất là với những người yêu nước, sau khi CSVN dâng lãnh thổ lãnh hải của mình cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc này. Chẳng lẽ chúng từng mổ sống biết bao học viên Pháp Luân Công −là người cùng dân tộc với họ− để lấy nội tạng xuất khẩu, thì chúng sẽ không đối xử như thế với những người Việt Nam yêu nước khi những người này đã trở thành dân của chúng?
Trước cách cai trị của CSVN, có thể kết luận một cách tóm gọn là: CSVN rất dại dột và ngu xuẩn trong điều thiện, trong việc phát triển đất nước, nhưng lại rất khôn lanh, quỷ quyệt trong điều ác, trong việc bảo vệ quyền lực và quyền lợi riêng của chúng. Và đó cũng chính là lý do tại sao cho tới nay người dân Việt Nam vẫn chưa thực hiện được những cuộc cách mạng như ở Ukraina, hay ở những nước Ai Cập, Tunisia, Lybya, v.v… .
Houston, ngày 7/3/2014
© Đàn Chim Việt
Bằng việc cướp chính quyền, CSVN đã điều hành đất nước gần 70 năm nay tại Miền Bắc và gần 40 năm tại Miền Nam. Suốt thời gian lâu dài như vậy, CSVN không làm cho đất nước phát triển, đi lên, trái lại chỉ làm cho đất nước tụt hậu. Thật vậy, Việt Nam đã tụt hậu nhiều mặt, khiến Việt Nam thua xa hàng mấy chục năm so với những nước trước đây đã từng thua Việt Nam như Thái Lan, Đại Hàn, Phi Luật Tân… Điều đó chứng tỏ đảng CSVN không có khả năng điều hành và phát triển đất nước. Quá khứ tương đối đơn giản mà điều hành đất nước không tốt, thì tương lai phức tạp hơn rất nhiều −với xu thế toàn cầu hoá và phải đối phó với chủ trương bành trướng và xâm lược rất thâm độc của Trung Cộng− làm sao CSVN có thể đưa đất nước đi lên được?
CSVN đi từ thất bại này đến thất bại khác, nhưng để đánh lừa dân chúng, lúc nào chúng cũng tuyên bố chúng thành công. Chẳng hạn, khi phản bội hiệp ước đình chiến vào tết Mậu Thân 1968, chúng bất thần tấn công Miền Nam, dù bị thất bại chua cay đến nỗi Hồ Chí Minh quá buồn và chết năm 1969, nhưng CSVN vẫn tuyên bố chúng chiến thắng. Chúng cũng phét lác như vậy sau cuộc chiến với Trung Cộng năm 1979 tại các tỉnh biên giới: dù hậu quả sau đó là Việt Nam bị mất đi hàng chục ngàn cây số vuông lãnh thổ, CSVN vẫn tuyên bố là chiến thắng vẻ vang.
Hiện nay, kinh tế đang bị tuột dốc thê thảm, CSVN vẫn rêu rao rằng: tuy thế giới bị khủng hoảng kinh tế, nhưng Việt Nam vẫn tăng trưởng GDP ở mức cao so với thế giới và châu Á (năm 2012 là 5,25%; năm 2013 là 5,42%). Số nợ xấu của các ngân hàng thương mại theo số liệu của quốc tế lên tới 10-15%, nhưng theo CSVN thì chỉ là 5-7%. Theo một số chuyên gia kinh tế thì số nợ của nhà nước CSVN lên tới 95% GDP, nhưng theo công bố của nhà nước CSVN thì chỉ là 48,4% GDP.
Chúng luôn luôn phét lác và tìm cách lường gạt mọi người khi cần, miễn sao có lợi cho chúng. Kể cả khi sự thật không thể che giấu được nữa, chúng vẫn cứ tiếp tục phét lác không hề ngượng ngùng hay xấu hổ. Ngay cả trên bình diện ngoại giao quốc tế, để đạt được một lợi thế, nếu cần, chúng sẵn sàng hứa hay cam kết bất cứ điều gì, nhưng khi đã đạt được mục đích, chúng sẵn sàng vi phạm tất cả những gì đã hứa hay cam kết, cho dù chữ ký của chúng chưa ráo mực.
Tiêu chuẩn đạo đức của chúng là: bất cứ việc làm hay lời nói nào có lợi cho đảng, cho độc quyền cai trị của đảng thì đều là tốt, là đạo đức, là lẽ phải, là hợp pháp, là sự thật cho dù có bất lợi cho dân tộc hay có trái với sự kiện tới đâu. Ngược lại, điều gì dù có lợi cho dân tộc hay có phù hợp với sự kiện tới đâu nhưng hễ bất lợi cho đảng, thì cũng đều là tội lỗi, là sai trái, là dối trá, là bất hợp pháp, là vi phạm pháp luật… Yêu nước nhưng bất lợi cho đảng thì trở thành phản quốc. Bán nước nhưng có lợi cho đảng thì vẫn được đảng coi là có công. Có biết như thế ta mới hiểu được tại sao CSVN lại đàn áp dã man những người biểu tình chống Trung Cộng xâm lược, kết án nặng nề những người dám nói sự thật về những sai trái của đảng… Những vụ án xử các nhà đấu tranh dân chủ từ xưa tới nay, mà mới nhất là vụ xử Lê Quốc Quân, Trương Duy Nhất, v.v… đã chứng tỏ điều ấy.
Đối với người cộng sản, đảng mới là hiến pháp, là luật pháp… Còn những luật quốc tế, kể cả những luật lệ hay hiến pháp do chính chúng ban hành cũng chỉ là mớ văn bản tuỳ nghi sử dụng: những trường hợp nào văn bản ấy có lợi cho đảng thì nó được coi là có giá trị pháp lý, còn trường hợp nào bất lợi cho đảng thì nó chỉ là mớ giấy lộn.
Dù thất bại hoàn toàn trong việc điều hành và phát triển đất nước, dù tự chứng tỏ mình không có khả năng lãnh đạo, đảng CSVN không bao giờ chịu từ chức, không bao giờ chấp nhận một ai khác lên cầm quyền thay thế mình. Dù biết rằng chế độ cũng như cách cai trị của mình chỉ làm đất nước tụt hậu cách thê thảm, CSVN không bao giờ chấp nhận thay đổi chế độ hay cải thiện cách điều hành đất nước. Trước những sự việc xảy ra trên thế giới, chắc chắn chúng phải nhận thấy rằng tất cả những quốc gia theo chế độ cộng sản -kể cả Trung Cộng- đều là những nước tụt hậu rất nhiều mặt so với những nước tự do dân chủ và hầu hết những nước này trên thế giới đã thay đổi chế độ. Những nước độc tài nào đã thay đổi thành dân chủ đều trở nên tiến bộ hơn, người dân thoải mái hạnh phúc hơn. Tại sao đảng CSVN lại cố chấp, quyết tâm giữ cho được cái chế độ chết tiệt mình đang theo mà ai cũng cho là dở?
Trong quá khứ cũng như hiện nay, đối với việc phát triển đất nước, CSVN luôn chọn theo cách ngu xuẩn nhất. Chúng rất khôn lanh và quỷ quyệt trong việc cướp chính quyền, bảo vệ quyền lực, tham nhũng, rút ruột các công trình và chiếm đoạt tài sản của người dân mà thôi. Nếu so sánh với những chế độ độc tài khác như chế độ phong kiến, quân phiệt… thì chế độ cộng sản là chế độ tệ hại nhất, nhưng chúng lại tự bảo vệ quyền lực và quyền lợi mình cách hữu hiệu hơn tất cả những chế độ độc tài khác. Và nếu so sánh với những quốc gia cộng sản khác thì đảng CSVN là đảng mưu mô và thâm độc hơn cả trong việc tự bảo vệ ngai vàng quyền lực. Chúng sẵn sàng bán nước, sẵn sàng biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung cộng, bất chấp sau đó người dân sẽ phải đau khổ và nhục nhã thế nào dưới ách thống trị của một nước ngoại bang còn tệ hại hơn tất cả các nước ngoại bang khác như Pháp, Nhật, v.v…
Những thảm trạng của người dân Việt Nam hiện nay như bị cướp đất, cướp nhà, bị bán ra ngoài làm nô lệ tình dục, nô lệ lao động, những người yêu nước bị thủ tiêu, bị vào tù, bị tra tấn, bị đàn áp, bị khủng bố… đã làm cho nhiều người rùng mình. Nhưng những thảm trạng ấy sẽ không thấm vào đâu so với những thảm trạng trong tương lai khi đất nước đã trở thành một tỉnh hay một huyện của Trung cộng. Hãy xem đảng cộng sản Trung Quốc đối xử ra sao với những người dân hiền lành của họ, chẳng hạn như những học viên Pháp Luân Công, để suy ra cách chúng sẽ đối xử với người dân Việt Nam, nhất là với những người yêu nước, sau khi CSVN dâng lãnh thổ lãnh hải của mình cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc này. Chẳng lẽ chúng từng mổ sống biết bao học viên Pháp Luân Công −là người cùng dân tộc với họ− để lấy nội tạng xuất khẩu, thì chúng sẽ không đối xử như thế với những người Việt Nam yêu nước khi những người này đã trở thành dân của chúng?
Trước cách cai trị của CSVN, có thể kết luận một cách tóm gọn là: CSVN rất dại dột và ngu xuẩn trong điều thiện, trong việc phát triển đất nước, nhưng lại rất khôn lanh, quỷ quyệt trong điều ác, trong việc bảo vệ quyền lực và quyền lợi riêng của chúng. Và đó cũng chính là lý do tại sao cho tới nay người dân Việt Nam vẫn chưa thực hiện được những cuộc cách mạng như ở Ukraina, hay ở những nước Ai Cập, Tunisia, Lybya, v.v… .
Houston, ngày 7/3/2014
© Đàn Chim Việt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét