JB Nguyễn hữu Vinh -RFA
Ngày 9/11, kỷ niệm 25 năm ngày bức tường Berlin sụp đổ – một sự kiện đáng nhớ trong đời sống chính trị thế giới, đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong việc sụp đổ bất khả kháng của cái gọi là “Phe Xã Hội Chủ Nghĩa”.Người ta còn nhớ, cách đó chưa lâu Liên Xô – được coi là “Người anh cả” của hệ thống Cộng sản trên thế giới đã tuyên bố “Hoàn thành giai đoạn xây dựng CNXH để tiến lên bước đầu xây dựng “Chủ nghĩa Cộng sản”, ở đó “Của cải tuôn ra dào dạt, người người làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” và mọi chế độ, nhà nước, đảng phái… không còn tồn tại. Tưởng như, khối cộng sản thế giới sẽ là một thực thể vững chắc không gì lay chuyển nổi.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau đó, những lời tuyên bố hùng hồn đó đã trở nên vô hồn trong thực tế. Khối cộng sản thi nhau sụp đổ như một quy luật tất yếu của xã hội loài người luôn hướng về phía tiến bộ.
Từ những bức tường ô nhục trên thế giới và miệng lưỡi cộng sản
Theo chỉ thị của những người Cộng sản trong Đảng Xã hội Chủ nghĩa Thống nhất Đức, ngày 12/8/1961, Hội đồng Bộ trưởng Đông Đức đã ra một nghị quyết về việc xây dựng “Bức tường chống phát xít”. Trong đêm 12 rạng sáng ngày 13 tháng 8 năm 1961, một lực lượng hàng chục ngàn người đã được huy động để xây dưng bức tường nhằm ngăn cản những công dân, các nhà khoa học đang sống trong “Thiên đường XHCN Đông Đức” bỏ chạy sang địa ngục trần gian Cộng hòa Liên bang Đức.
Kể từ đó, bức tường được mang tên là bức tường ô nhục, tồn tại 28 năm.
Sự sụp đổ của bức tường ô nhục Berlin dù đã xảy ra 25 năm trước, vẫn còn là một sự kiện để lại dấu ấn trong lịch sử thế giới: Lích sử của thời kỳ những người cộng sản trên thế giới tác oai tác quái, nói xuông làm ngược và đảo lộn các giá trị cuộc sống.
Không chỉ giữa Đông và Tây Đức mới có bức tường ô nhục. Khi Hồng Kong còn là một thuộc địa của Anh, thì trên dòng Thâm quyến, một bức tường bằng bê tông nổi lên giữa dòng sông phía trên cắm cọc thép, chăng thép gai và bắt dây điện trần nhằm ngăn chặn hiện tượng vượt biên.
Trớ trêu thay, lịch sử chưa ghi nhận một trường hợp nào công dân CHLB Đức chạy sang Đông Đức, và cũng tương tự, không có công dân HongKong nào vượt biên chạy vào Trung Hoa lục địa cộng sản. Nghĩa là không hề có con người từ xứ “địa ngục thuộc địa của đế quốc” để chạy vào “Thiên đường XHCN” mà chỉ có ngược lại. Dù có sự canh phòng cẩn mật của lực lượng công an, cảnh sát Đông Đức, con số vượt bức tường ô nhục để chạy trốn khỏi “thiên đường” vẫn là con số ngàn người trong suốt quá trình tồn tại của nó. Dù trên dòng Thâm Quyến, trung cộng đã xây hàng loạt đồn gác, sẵn sàng nhả đạn vào dân mình nếu phát hiện vượt biên sang HongKong, thì hàng loạt người Trung Hoa đại lục vẫn bất chấp hiểm nguy, bất chấp mọi thứ đe dọa để thoát bằng được ra khỏi thiên đường Cộng sản.
Thế nhưng, bất chấp những thực tế đã diễn ra trên thế giới như những cái vả vào những cái miệng lời tuyên truyền không biết ngượng kia của hệ thống Cộng sản, ngày nay ở một vài nơi trên thế giới, những luận điệu đó vẫn cứ vang lên như sự trêu ngươi những người nghiêm túc – một trong những địa chỉ ít ỏi đó là Việt Nam.
Bất chấp rằng, hàng triệu người Việt đã thực hiện hai cuộc bỏ phiếu bằng chân vĩ đại từ những năm 1954 chạy trốn Cộng sản ở miền Bắc và cuộc chạy trốn lần thứ 2 kể từ năm 1975 đến nay vẫn chưa dứt, những người Cộng sản Việt Nam vẫn có thể mở miệng mà rằng: “Việt Nam có nền dân chủ gấp vạn lần dân chủ tư sản” và rằng “Dưới sự lãnh đạo sáng suốt và tài tình của Đảng Cộng sản, Việt Nam giàu mạnh, phát triển, vĩ đại và anh hùng”…
Đến những bức tường ô nhục ở Việt Nam
Không chỉ có ở Berlin hay Thâm Quyến mới có những bức tường dùng để ngăn chặn sự chạy trốn khỏi thiên đường được mệnh danh là bức tường ô nhục. Ở Việt Nam, một mắt xích trong hệ thống cộng sản thế giới, không chỉ tồn tại bức tường vĩ tuyến thời chiến tranh, mà ngay trong lòng Xã hội chủ nghĩa, những bức tường ô nhục vẫn cứ mọc lên và mang nhiều sắc thái khác nhau.
Dù sao bức tường Berlin và Thâm Quyến, cũng chỉ là những bức tường mang chức năng của cánh cửa nhà tù, nhằm giam nhốt cả một dân tộc, một bộ phận đất nước hướng đến bến bờ tự do. Còn ở Việt Nam, những bức tường còn có chức năng “cao cả” hơn thế, “sáng tạo” hơn thế và “vinh quang” hơn thế. Đó là những bức tường nhằm đánh dấu sự chiếm cướp một cách bất luật pháp, bất nhân, bất nghĩa và bất lương nhất chỉ có trong lòng Cộng sản.
Năm 1950, Khâm sứ Dooley chuyển trụ sở ra Hà Nội, được Tòa Tổng Giám mục Hà Nội cho mượn cơ ngơi để làm Toà Khâm Sứ. Trụ sở Tòa Khâm Sứ Hà Nội nằm cạnh Toà Giám mục trong khuôn viên đất của Nhà thờ lớn Hà Nội là Nhà Thờ Chính Toà của Tổng Giáo phận Hà Nội.
Dù ngay từ khi thành lập nước, Việt Nam luôn mồm tuyên bố tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng, thì năm 1959, chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa bắt đầu dùng các biện pháp chèn ép và đàn áp Công giáo, ra lệnh cho các giáo sĩ ngoại quốc phải rời khỏi miền Bắc. Khâm sứ Tòa Thánh Vatican bị đuổi đi và trước khi đi ngài đã trả lại ngôi nhà và khu đất mượn của Tòa TGM Hà Nội.
Nếu như bức tường Berlin được xây dựng trong đêm 12/8/1961 để giam giữ một nửa dân tộc Đức, thì ở Việt Nam, cũng trong thời gian đó, một bức tường được xây như sau: “Đến một ngày tất cả các thành phần trong Nhà Chung Hà Nội, từ Đức Giám Mục, các Linh Mục, nam nữ Tu Sĩ đều được chính quyền triệu tập ra trụ sở suốt từ sáng đến trưa. Khi các ngài về đến nhà vào khoảng 12 giờ trưa, đã thấy một bức tường cao ngăn giữa Tòa Giám Mục và Tòa Khâm Sứ được mọc lên, bên trên có gắn giây thép gai, còn chừa lại một khoảng trống, đủ để làm một lối nhỏ thông giữa Tòa Giám Mục với Tòa Khâm Sứ. Mọi người hằng ngày vẫn có thể qua lối này để sang cầu nguyện với Đức Mẹ tại núi đá bên Tòa Khâm Sứ.
Song sau một thời gian, chính quyền đánh tiếng đe dọa Đức Hồng Y Trịnh Văn Căn rằng: phải tháo dỡ núi đá và tượng Đức Mẹ chuyển sang phía Nhà Chung, nếu để đó, họ sẽ không chịu trách nhiệm về việc các phần tử xấu có thể xâm phạm. Đức Hồng Y… đã vội vàng cho di chuyển núi đá và tượng Đức Mẹ về phía bên cạnh Tòa Giám Mục như chúng ta thấy ngày nay. Khi việc di dời kết thúc cũng là lúc bức tường ngăn được xây kín lại. Thế là: Đất lại có “Đai”. Chả hiểu những việc đó dựa trên cơ sở của luật nào, chỉ biết rằng căn bản của mọi sự là luật chuyên chính!”.
Và nhà cầm quyền hoàn thành việc cướp đoạt từ đó.
Thế rồi, đến năm 2008, người ta mới phát hiện ra nó được bán cho một nhóm lợi ích nào đó, và họ đang đập phá, phi tang cơ sở đó là ngôi nhà. Lòng dân nổi giận, họ tập trung về để yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội cho biết: Tòa Khâm sứ và khu đất kia được xin, mượn, cho, cướp hay bằng cách nào, căn cứ vào hệ thống văn bản pháp luật nào?
Tương tự, ở Giáo xứ Thái Hà, từ năm 1928, nhà thờ đã mua hơn 63.000 mét vuông đất để xây tu viện và nơi thờ tự. Thế rồi trong một đất nước mà Hiến pháp và pháp luật luôn ghi rõ: “Nơi thờ tự được bảo vệ” thì đất đai của nhà thờ, các công trình được nhà nước từ mượn không trả đến cướp và chia chác. Cho đến 2008, khu đất và nhà cửa của nhà thờ được chia chác thành hàng chục khu đất biệt thự, thì người dân mới kiên quyết đòi lại mà rằng: “Mượn thì phải trả”.
Thế rồi, vẫn tiếp tục bài học đã học được từ xưa của những người Cộng sản là bạo lực, lén lút để che đậy thành quả cướp bóc. Hai Công viên được khẩn trương hoàn thành với tốc độ kỷ lục chỉ 1 tuần dưới sự bảo vệ của chó, cảnh sát, công an và các loại lực lượng được huy động.
Sự cướp bóc nào cũng vội vã, hành động nào bất chính cũng muốn được che đậy.
Nhưng, thực tế không dễ thế bởi thời nay không còn là những năm 60 của thế kỷ trước và Cộng sản không còn là một bóng ma trùm cả thiên hạ làm người ta khiếp sợ.
Qua sự kiện này, nhà cầm quyền Hà Nội đã cho cả thế giới rõ nhất bộ mặt thật của họ, mà đã mấy chục năm họ cố công giữ gìn, bôi trét và đánh lừa khá thành công.
Đó là hệ thuống quan chức dốt nát đến tệ hại, mất nhân cách đến không ngờ.
Đó là hệ thống tuyên truyền dối trá và bất chấp lương tri.
Đó là bộ mặt những quan chức coi lời hứa chỉ là một âm mưu lừa đảo.
Và đó là lòng dân đã quá chán ngán và mệt mỏi với hệ thống này. Chính sự kiện đó, giáo dân Việt Nam đã biết đoàn kết lại để tiến hành một cuộc đấu vì Công lý – Sự thật không chỉ cho giáo hội mà là cho cả đất nước và xã hội.
Ma đưa lối, quỷ dẫn đường
Bức tường Berlin được xây trong đêm 12/8/1961 tồn tại hơn 28 năm để ghi lại tội ác và những nỗi nhục nhã đau đớn của Chủ nghĩa Cộng sản.
Điều đó như một quy luật xã hội bất khả biến. Nó không thể đảo ngược bởi động lực của nó là lòng dân.
Thế nhưng, như lời cha ông đã nói, ngày nay nhà cầm quyền Hà Nội vẫn cứ được ma đưa lối, quỷ dẫn đường đển nhắm mắt, bịt tai trước một thực tế tác động của những quy luật đó. Hôm nay, họ vẫn tiếp tục xây dựng những bức tường ô nhục mới: Họ đang cướp đoạt Hồ Ba Giang của Giáo xứ Thái Hà trong những ngày này.
Hẳn nhiên, là hậu quả sẽ không nhỏ cho những ai đã và còn “giơ chân đạp mũi nhọn”.
Hà Nội, ngày 9/11/2014
· J.B Nguyễn Hữu Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét