Tô Hải
-Bỗng dưng có một ông nhạc sỹ mới chết và một ông nhạc sỹ sắp chết được báo đảng tung lên mạng, những lời tố khổ về cuộc đời của một nhân tài đất nước, nhưng khổ như chưa có ai khổ như thế trên đời này.Và chẳng biết ai đó ra tay tống lên mạng ba tấm ảnh có cả hai ông đó bên cạnh ảnh… tôi! ?
Bên cạnh đó là một clip video chửi chính phủ này “bẩn thỉu” của ông Tý, nhạc sỹ giải thưởng Hồ Chí Minh to nhất nước về cả “danh giá” lẫn “tiền tài”! !?? Riêng tôi, đã 20 năm nay do “suy thoái nặng” nên đã tự nhận chỉ còn là nhát/nhạt sỹ bao thư/bảo thủ và có lẽ cũng do đó mà cái Hội Âm Rạc t/p mang tên Bác này họ cũng gạch tên và cắt mọi quyền lợi vật chất, tinh thần cũng như cấm xử dụng tác phẩm từ lâu rồi!
Sao lại kéo tôi vào cùng một giuộc với những người suốt đời không ngừng viết theo lời Đảng yêu cầu! ?
Là một nhân chứng cùng sống, cùng làm việc, cùng sinh hoạt với hai ông này, (có người cùng cơ quan, đến cả 10. 15 năm) tôi biết rất rõ cả 2 ông này. Với tôi, hai ông đều là những “người viết bài hát” (song writter) có tài nhưng cả đời chỉ có viết để ngợi ca đảng-bác hoặc thuyết minh các chủ trương của đảng như “Bài ca 5 tấn”, “dáng đứng Bến Tre”.., “Sông Mã anh hùng”, “Đêm qua em mơ gặp bác của ông ấy”….Cũng như hàng ngàn người viết bài hát mà chẳng cần học hành gì để có thể trở thành…nhạc sỹ (composer/compositeur) nên cả đời các ông ấy, dù đảng-nhà nước đã cho MỘT ÔNG CÁI GIẢI HỒ CHÍ MINH, MỘT ÔNG CÁI GIẢI NHÀ LƯỚC cùng hàng loạt các nhà “viết văn có giai điệu” nữa… Và hầu hết, đến cuối đời không một ai tỏ ra bất mãn, hằn học, oán trách gì nhà nước này.
Cá nhân tôi không có trông mong gì cả đống nhac xí, mà đến nay vẫn chẳng biết cách nào thóat ra khỏi cái cảnh làm cái loa thuyết minh đường lối chính sách của những “ông vua văn nghệ” để suốt đời cho đến chết cũng chẳng có để lại cho đời một chút gì đáng gọi là…”tác phẩm”, ngoài mấy cái… “mớ” mà Nguyễn Minh Châu đã viết lời “ai điếu” và Nguyễn Khải thì gọi đó là “một đống táp nham không có một xu giá trị nghệ thuật!”
Riêng tôi, sau khi đã tự phủ nhận và khai tử tất cả những thứ “tuyên truyền bằng âm thanh”của tôi công khai trên Tivi Saigon, năm kỷ niệm sinh nhật tôi 70 tuổi (nghĩa là cách đây 18 năm), đã hơn một lần tôi khẳng định “Tất cả những gì các ông ấy và tôi viết ra sẽ bị lịch sử chôn vùi….may ra…với tôi chỉ còn “Nụ cười sơn cước” và N.v.Tý là…”Dư âm”, viết theo trái tim của ông ấy (và trên một cái…nia) khi ông ấy mê một cô gái dân Quỳnh Lưu tên Hằng những năm 1949-50 gì đó khi chưa học lớp nhạc của Lê Yên và Nguyễn văn Thương ở chi hội Văn Nghệ Liên khu IV…Sau khi về Hà Nội, năm 1954, ông Tý “chẳng may” vướng vào vụ “Nhân Văn Giai Phẩm ” nên ngày thành lập Hội Nhạc Sỹ VN (1957) cũng chính là những ngày ông đang phải đi…”cải tạo dài ngày” cùng một số nạn nhân khác…Vậy làm sao ông Tý lại có thể là một trong 5 tên tuổi lớn nhất trong giới nhạc Việt miền Bắc, đã xây dựng nên cái Hội Nhạc Sỹ VN” ngày nay ?? (nhà báo hãy gõ vào website của Hội Nhạc Sỹ VN sẽ thấy.Hoặc đọc tập sách “Vinh Quang nửa thế kỷ Hội Nhạc Sỹ Việt Nam” để thấy không hề có tên ông Tý…..Còn cái chuyện “nghèo khổ, ở một căn phòng 10 m2″ v v thì lại là chuyện…hư cấu của tay “lều báo” nào đó tung tin dỏm với mục đích gì chưa rõ ?
Hay chính là lời than vãn có thật của một ông già ngoài 90 đã đãng trí hay hờn dỗi…sau 3 lần xuất huyết não ???
Nhưng tôi có thể khẳng định :
1- T/p HCM đã từng 2 lần cấp nhà cho ông Tý, một lần bên quận Tư, lần thứ 2, một villa một tầng nhưng khá sang trọng trên đường Đặng Dung., sau này ông bán đi mua 2 cái nhà nhỏ nhưng đầy tiện nghi (hãy lên trên gác mới rõ) do ông muốn chị Lê với ông ở riêng vì càng già ông càng khó tính một cách rất….kỳ quặc…Chuyện này cháu Linh đã nói một khía cạnh nhỏ mà tôi thì rất rõ, nhất là thời gian cháu Linh đi học piano bên Đức tôi vẫn lui tới nhà ông Tý để truyền chút… “suy thoái” cho ông mà không được vì ông đang…chờ được giải thưởng HCM.!
Tóm lại, so với hàng ngàn nghệ sỹ suốt đời theo Đảng, ông Tý là người được mọi thứ hơn người gấp trăm, ngàn lần…..Nhưng cái máu “đòi hỏi hơn, hơn nữa!” là cái tính mà cả giới nhạc cùng thời với ông chẳng ai lạ lẫm (Xin hỏi 2 nhạc sỹ Văn Ký, Phan Huỳnh Điểu hiện đang còn sống), những người từng chung mái nhà 96 phố Huế Hà Nội với ông đều b iết rõ là 90% những gì bài báo “tố khổ” cho ông Tý đều là….bịa đặt trắng trợn.
Mục đích đưa hình ảnh tác giả “Dư âm” nghèo túng, bị bỏ rơi… kèm theo hình ảnh ông chửi cái nhà nước này bẩn thỉu rõ ràng có mục đích….Tôi sẽ chẳng lên tiếng nếu không bị xếp vào trong cùng một khuôn với 2 ông nhạc sỹ kia vì TÔI KHÔNG PHẢI LÀ XUÂN GIAO SUỐT ĐỜI CHỈ CÓ VIẾT THEO YÊU CẦU CỦA ĐẢNG, TÔI KHÔNG NHƯ ÔNG TÝ, VIẾT CA NGỢI ĐỦ THỨ THEO ĐẢNG YÊU CẦU, ĐƯỢC ĐẢNG CHIẾU CỐ CHO HƯỞNG MỌI QUYỀN LỢI VẬT CHẤT VÀ TINH THẦN CÓ CẢ HAI NGƯỜI NUÔI MÀ VẪN KÊU CA LÀ KHỔ! KHỔ LẮM! RỒI KHÓC TRƯỚC MỘT CHÁU NHÀ BÁO ĐỂ MONG CÓ SỰ “GIÚP ĐỠ” NHƯ NHỮNG ÔNG X BÀ Y ĐÃ TỪNG GIÚP ÔNG XƯA NAY!
Chao ôi! nếu đúng thế thì mong ông Tý hãy đọc lại bài thơ của De Vigny mà ông đã từng đọc cho tôi nghe thời ông bị họ cho đi “thực tế dài ngày” ở Hưng Yên! “Gémir, crier, pleurer est également lâche…….puis après, comme moi, soufffres et meurs sans parler”!
Còn với ông Xuân Giao thì chỉ là một văn nghệ sỹ suốt đời…” không viết phục vụ đảng thì lấy gì mà sống” (!) nên ông tồn tại một thời rồi ra đi êm xuôi nếu không có người bơi “tội”của ông ra mỗi khi có dịp. Tội cho con người hiền lành củ mỷ cù mỳ ấy! Dù sao vẫn còn hơn Phạm Tuyên nhiều lần….Đến giờ hắn vẫn không ngừng ngợi ca kẻ giết bố hắn!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét