Bùi Tín (Danlambao)
– Đầu tháng 10 vừa qua trên Nhân dân Nhật báo Bắc Kinh đăng một bài báo
rất đặc biệt ca ngợi ý chí dấn thân cho Giấc Mộng Trung Hoa – Trung Hoa
Mộng, của lãnh tụ số 1 hiện nay là ông Tập Cận Bình, đương kim Tổng bí
thư đảng CS Trung Quốc kiêm Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa.
Điều nổi bật là bài báo gọi ông Tập Cận Bình là “Xi Ta ta”, phát âm
là Xí Tà tà, chữ Hán là “Tập Đại đại”, một cách gọi vừa cung kính vừa
thân mật, lâu nay rất ít dùng trong xã hội và trên sách báo Trung quốc.
Trước đây dưới thời Mãn Thanh, “Ta ta – Đại đại” chỉ dùng cho những
ông Hoàng được quý trọng nhất trong Triều đình, sát với ngôi Hoàng Đế.
Các nhà dịch thuật Việt nam từng dịch Đại đại là “Đức Ông”. “Xí Ta ta –
Tập Đại đại” có thể dịch là Đức Ông họ Tập.
Trong bài báo nói trên, tên gọi “Đức Ông Tập” được lập đi lập lại đến 23 lần.
Bài báo ca ngợi ông là nhà lãnh đạo có tư duy chính trị tiên tiến,
thấu hiểu nguyện vọng của nhân dân, nhận rõ sự hư hỏng của đảng CS,
quyết sắn tay áo dọn dẹp cho đảng sạch sẽ, khôi phục niềm tin của nhân
dân, đề cao uy lực của pháp luật và của các cơ quan thi hành luật pháp
nghiêm minh, như Ủy ban chính pháp, Ban kỷ luật và thanh tra trung ương,
hệ thống Tòa án và Kiểm sát, quyết kiên trì các chiến dịch quét tham
nhũng, “đả hổ diệt ruồi”, “săn sói tháo chạy”, dù cho hàng ngũ đảng có
bị chấn động, thu hồi tiền phi pháp trở về cho công quỹ… Ông là người
dám hành động, ngay thẳng, kiên cường.
Đi cùng với bài của Nhân dân Nhật báo là những bài báo trên báo Xây
dựng đảng, Quân Giải phóng nói về cung cách tuyển mộ cán bộ dưới thời
Tập Cận Bình (TCB) là hoàn toàn mới mẻ, phải có đức thanh liêm làm đầu,
rồi đến thực tài phải ngang tầm thời đại và thế giới. Không gì tệ hại
hơn là chọn những kẻ ham tiền và mê gái như Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang,
Lý Đông Sinh, Tưởng Khiết Mẫn… vào cơ quan lãnh đạo. Các bài báo nhắc
đến tướng Lưu Nguyên con trai Lưu Thiếu Kỳ như một mẫu mực, là chính ủy
Tổng cục Hậu cần mà vẫn ở nhà công cộng, không nhận dinh thự riêng, đi
công tác xuống dưới bằng xe ô tô bình dân, không đi xe sang, mang theo
xuất ăn riêng, không dự tiệc tùng sang trọng, thường không báo trước,
phát biểu luôn gọn, rõ ý, có kiến thức rộng, yêu cầu cao, kỷ luật
nghiêm. Tướng Lưu Nguyên vừa được cử là phó bí thư Quân ủy trung ương,
nhân vật số 2 cùng TCB thống lĩnh quân đội.
Sau cuộc họp thứ 4 khóa XIII, công khai hạ bệ một nhóm do Chu Vĩnh
Khang – vốn được coi là nhân vật bất khả xâm phạm, từng là trùm dầu khí
rồi trùm Công an, nay TCB lại dấn thêm những bước mới, theo hướng mở
rộng từng bước chiến dịch “đả hổ diệt ruồi, săn sói tháo chạy” một cách
vững chắc. Những bước mới này đã chặt thêm vây cánh của ông Giang Trạch
Dân, đồng thời hạ uy tín của ông Giang một cách thê thảm.
Đầu tháng 11, báo mạng Weiboscope từ Hông Kông phát đi một tin rất
nóng, ông Tăng Khánh Hồng, từng là ủy viên thường vụ bộ chính trị đảng
CS khóa XVI, phó Chủ tịch nước, anh em kết nghĩa với Chu Vĩnh Khang,
cùng con trai là Tăng Vĩ đã bị cấm di chuyển, giam lỏng để điều tra về
tội tham nhũng nghiêm trọng tài sản công. Tiền tham nhũng rút ra từ việc
cưỡng bức mua lại công ty Lỗ Năng khai thác và kinh doanh than ở Sơn
Đông theo kiểu ép giá, giá trị thực là 110 tỷ nhân dân tệ, nhưng chỉ
phải trả có 3,3 tỷ. Với số tiền tham nhũng, Tăng Vĩ và vợ là Tưởng Mai
đã tậu một biệt thự cực sang ở Sydney – Úc trị giá 250 triệu US$ vào
tháng 3 năm 2008. Hiện ngôi nhà này đã bị chính quyền Úc phong tỏa theo
đề nghị của phía Trung Quốc. Báo chí Úc cũng xác nhận việc này. Báo chí
Hồng Kông cho biết theo tin từ lục địa Trung Quốc, năm 2008 đã có 18
ngàn quan chức Trung quốc mang ra nước ngoài 800 tỷ US$, chủ yếu là ở
Hoa Kỳ, Úc, Canada và Liên Âu. Đài VOA cũng đưa tin là trong cuộc họp 21
nước khu vực châu Á Thái bình Dương APEC sắp diễn ra ở Bắc Kinh, ông
Tập Cận Bình sẽ yêu cầu các nước giúp chiến dịch “Đả hổ diệt ruồi săn
sói tháo chạy” để bắt giữ, phong tỏa và chuyển giao cho phía Trung Quốc
những kẻ phạm tội tham nhũng cùng các loại tài sản phi pháp của chúng.
Một tin động trời hơn nữa cũng vừa phát xuất từ Hông Kông, Mạng
Weiboscope có nguồn tin đáng tin cậy từ Hoa Lục cho biết Bắc Kinh đã bắt
đầu phổ biến miệng, kiểu nửa công khai, trong nội bộ đảng CS TQ một số
tin tuyệt mật về Giang Trạch Dân.
Đó là Giang là con đẻ của một tên Hán gian từng là viên chức cao cấp trong chính quyền Uông Tinh Vệ, tay sai cho phát xít Nhật.
Ông nội của Giang Trạch Dân là Giang Thạch Khê thày thuốc Đông y,
có 7 người con, 2 chết sớm. Bố đẻ của Giang Trạch Dân là Giang Thế Tuấn,
mẹ là Ngô Nguyệt Khang.
Giang Thế Tuấn từng làm việc cho chính quyền Uông Tinh Vệ ở Nam
Kinh, cộng tác chặt chẽ với Quán Thiên là thứ trưởng bộ tuyên truyền,
làm việc dưới trướng của Hồ Lan Thành và Cao Tác Nhân, 2 tên đại Hán
gian trong ngành truyền thông thời đó.
Con thứ 6 của Giang Thạch Khê là Giang Thế Hầu, còn có tên là Giang
Thượng Thanh lại là đảng viên đảng CS Trung quốc từ năm 1928, chết năm
1938 khi 28 tuổi, được coi là liệt sĩ thời chống Nhật. Giang Trạch Dân
sinh năm 1925 chỉ kém chú ruột có 15 tuổi.
Để tránh tiếng xấu là con tên Hán gian, Giang Trạch Dân khai lý
lịch là con của chú ruột là Giang Thượng Thanh, không bao giờ nhắc đến
tên bố đẻ là Giang Thế Tuấn.
Chuyện khai gian này bị lộ tẩy khi một số nhà sử học và nhà báo
muốn viết tiểu sử thật đầy đủ và chân thực của Giang Trạch Dân, đã tiếp
cận những người trong họ hàng, bạn bè, đồng hương, đồng học, như bà chị
ruột ông là Giang Trạch Phân, em gái ông là Giang Trạch Nam (còn là
Trạch Lan), thím ruột ông là Vương Giả Lan (vợ ông Giang Thượng Thanh mà
Giang Trạch Dân nhận là bố nuôi), 2 con bà Vương Giả Lan là Giang Trạch
Linh và Giang Trạch Tuệ, thì biết bao nhiêu điều phi lý, giả dối hiện
ra.
Có vẻ như chuyện làm con nuôi của người chú ruột là không có thật
vì lúc đó người chú quá trẻ, quá nghèo, không thể nhận ông làm con nuôi,
và các trường sang trọng ông theo học không chứng minh cho điều ấy. Vẫn
chưa hết, các bản tin ở Hồng Kông còn đưa tin về con trai Giang Trạch
Dân là Giang Miên Khang đã bị khám nhà ngày 20 tháng 8 vừa qua và Giang
Miên Khang đã lợi dụng chức quyền của bố để lũng đoạn toàn bộ ngành bất
động sản Thượng Hải, tập trung trong tay 6 doanh nghiệp quốc doanh nhà
đất để kiếm lợi khủng, không giới hạn.
Trong khi đó lại có tin hồ sơ điều tra một cuộc đảo chính hụt (đầu
năm 2012) nhằm hạ bệ nhóm Hồ Cẩm Đào – Ôn Gia Bảo – Tập Cận Bình – Lý
Khắc Cường để đưa nhóm Bạc Hy Lai lên tiếm quyền, được Chu Vĩnh Khang,
Giang Trạch Dân, tướng Từ Tài Hậu tận lực hỗ trợ, có thể đã hoàn tất,
một tòa án binh đặc biệt có thể mở ra, nhằm chứng minh cho một thời kỳ
mới, cai trị quốc gia theo đúng luật pháp, “Y pháp trị quốc”.
Có người bảo Bắc Kinh mưa thì Bộ chính trị Hà Nội vội vàng che ô.
Cộng sản Bắc Kinh sổ mũi thì Bộ chính trị Hà Nội hắt hơi. Hà Nội hay làm
theo ông anh Hai nay đã thành anh Cả trong đại gia đình CS lớn, nay chỉ
còn thưa thớt vài mống lẻ loi.
Đế chế tư bản đỏ Chu Vĩnh Khang và Hoàng đế CS Giang Trạch Dân
tưởng như bất khả xâm phạm đang lâm đại nạn. Thì ở Việt Nam hàng loạt
đại gia tài chính – ngân hàng cũng đã và đang lâm nạn. Một tướng số 2
ngành công an chịu chết để khỏi vào tù một cách nhục nhã. Đế chế tài
chính – ngân hàng họ Nguyễn Sinh đang được trình diện, với tài sản khổng
lồ vài trăm nghìn tỷ đồng, lớn dần lên theo đà người cháu trực hệ của
bác Hồ này được giao làm Cục trưởng kho bạc, rồi Vụ trưởng ngân sách,
rồi lên Thứ trưởng tài chính, rồi Bộ trưởng tài chính, rồi phó Thủ tướng
thường trực và nay đang cầm đầu ngành lập pháp. Vụ tài sản khủng này sẽ
giải quyết ra sao? ai giải quyết? ai giải trình cái tài sản vài trăm
nghìn tỷ đồng ấy từ đâu mà ra, từ lao động lương thiện ư?
Và “vụ đại án Thành Đô” đang thành hồ sơ tội phạm bán nước cho
ngoại bang. Danh sách nhóm tội phạm đang hiện ra ngày càng rõ ràng. Có
kẻ đã chết, kẻ còn sống. Nhân chứng còn nhiều. Mở ra, không thể đóng
lại, ý chí của toàn dân phải được biểu lộ.
Trong khi ở TQ họ chống tham nhũng mạnh mẽ đến thế, ngành công an
trong sạch hóa để chống tham nhũng, Ban kỷ luật – thanh tra trung ương
đảng năng động là thế mà Ban nội chính của đảng CS VN đang tê liệt, Ban
kiểm tra trung ương càng liệt hẳn, các thanh tra chính phủ chỉ lo bán
chúc tước ăn tiền. Hãy biết giật mình.
Người dân nhìn sang TQ, tuy đó không phải là mẫu mực gì hay ho,
nhưng ít nhất họ cũng đã dám làm những việc theo hướng tiến lên. Còn ở
ta sao lại tệ đến thế?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét