Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Dân chủ Mỹ – độc tài Việt


 
Phạm Trần (Danlambao) – Phúc trình “động trời” của Ủy ban Tình báo Thượng viện Mỹ công bố ngày 09/12 (2014 đã tiết lộ dưới thời Tổng thống Cộng hòa George W. Bush, cơ quan tình báo CIA (Central Intelligence Agency) đã được Bộ Tư pháp cho phép áp dụng những biện pháp vô nhân đạo để tra tấn tù nhân, đi ngược lại với truyền thống và đạo lý của nhân dân Mỹ.
 
Bản phúc trình dài 524 trang đã gây xúc động cho hàng triệu người trên Thế giới nhưng liệu có đem lại bài học nào cho Nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam không?
Câu hỏi có lẽ thừa nhưng hành động của các Nghị sĩ Hoa Kỳ rất đáng để cho chế độ CSVN soi mặt khi Nhà nước đang sử dụng công an đột lốt côn đồ, hay thuê côn đồ đàn áp dân mà chưa bao giờ dám nhận trách nhiệm.
Công an CSVN cũng đã ép cung, mớm cung nhận tội oan cho nhiều người dân mà Quốc hội cũng không dám điều tra, can thiệp thì đủ biết các quyền của dân ghi trong Hiến pháp chỉ để “diễu trò dân chủ trá hình” ở Việt Nam.
Chuyện của CIA
Vắn tắt câu chuyện của Thượng viện Mỹ và CIA như thế này: Cách nay 5 năm, Ủy ban Tình báo do Nghị sĩ Dân chủ Diane Feinstein làm chủ tịch đã mở cuộc điều tra về những hành động tra tấn bị lên án rất tàn bạo của nhân viên CIA đối với các tù nhân nghi can khủng bố, hay nhúng tay vào các vụ khủng bố bị giam ở các nhà tù do CIA cai quản ở nước ngoài, trong đó có Thái Lan, Iraq, Afghanistan và một số nước Đông Âu.
Việc này xảy ra dưới thời Tổng thống Cộng hòa George W, Bush từ sau cuộc khủng bố của lực lượng Al-Qaida tấn công vào nước Mỹ ngày 11/09/2001 đến khoảng năm 2004 khi ông Bush chuẩn bị tranh cử nhiệm kỳ Tổng thống lần thứ 2.
Không có tài liệu nào chứng minh các biện pháp tra tấn này đã chấm dứt trước khi Tổng thống Bush kết thúc nhiệm kỳ 2 vào tháng 1/2009, nhưng chính ông Bush và các Phụ tá của ông, kể cả Phó Tổng thống Dick Cheney, đã bênh vực cho kỹ thuật tra tấn.
Cơ quan CIA thời kỳ đó và các Phụ tá Tổng thống Bush báo cáo với Quốc hội rằng các kỹ thuật điều tra đã đem lại kết quả phá vỡ nhiều kế họach khủng bố chống nước Mỹ và Đồng minh của quân khủng bố do Bin Laden cầm đầu.
Tuy nhiên Phúc trình của Ủy ban Tình báo Thượng viện đã bác bỏ tất cả những báo cáo lạc quan của chính quyền Bush, và còn cáo buộc CIA và các viên chức quanh Tổng thống đã che giấu sự thật, bịa đặt ra nhiều thành tích để đánh lừa cả Tổng thống lẫn Quốc hội và nhân dân Hoa Kỳ.
Ủy ban Tình báo Thượng viện cũng nói rằng, các cách hành hạ tù nhân không giúp phát giác ra các kế họach khủng bố nhắm vào nước Mỹ cũng như không đóng vai trò gì trong việc tìm ra nơi ẩn náu ở Pakistan và hạ sát lãnh tụ Bin Laden của Al-Qaida ngày 02/5/2011.
Các biện pháp tra tấn của CIA đã bị hủy bỏ ngay sau khi Thượng nghị sĩ Barack Obama đắc cử Tổng thống tháng 11 năm 2008. Ông Obama gọi các kỹ thuật tra tấn tù nhân này là “trái với đạo lý của dân tộc Hoa Kỳ”.
Tra tấn ra sao?
Nhưng CIA đã tra tấn ra sao? Theo Phúc trình của Nghị sĩ Diane Feinstein thì nhiều tù nhân đã bị dựng ngược đầu xuống đất, hay bị buộc nằm ngửa mặt với tay bị khóa để cho nhân viên điều tra xối nước xuống mặt không ngừng. Nhiều trường hợp tù nhân bị nhấn đầu xuống nước đến ngộp thở gần tắt hơi, hay bị buộc trần truồng chạy qua lại trong hành lang cho nhân viên điều tra đấm đá cho đến khi kiệt sức.
Bản phúc trình của Ủy ban cũng cáo giác một số kỹ thuật tra tấn khác như: Bắt tù nhân phải ngồi trong phòng lạnh, tắm nước lạnh, không cho phép ngủ hàng chục ngày nhưng phải đứng hoặc trong tư thế bất an trong khi tay bị khóa treo qua đầu. Họ cũng bị cưỡng ép nuốt thức ăn để cho sống rồi bị tra tấn tiếp. Có khi các tù nhân còn bị thổi khói thuốc vào mặt, bị đánh nhừ tử rồi cho ngã vật xuống đất như những thân cây bất động hoặc bị làm cho nghẹt thở v.v…
Có những trường hợp tù nhân bị đe dọa nếu không khai báo thì thân nhân phụ nữ của họ sẽ bị bắt để hãm hiếp. Một vài vụ xử bắn giả cũng đã được CIA thực hiện để khủng bố tình thần tù nhân.
Kết luận của Ủy ban Tình báo Thượng viện Mỹ đã căn cứ vào trên 6 triệu hồ sơ, điện thư và báo cáo của CIA. Sau 5 năm điều tra và tổ chức hàng trăm cuộc phỏng vấn và điều trần của các nhân vật có trách nhiệm và nhân chứng, Ủy ban đã hoàn tất một Bản phúc trình dầy trên 6,000 trang.
Tuy nhiên, trong cuộc bỏ phiếu hồi tháng 4/2014, Ủy ban đã quyết định chỉ giải mật 524 trang và phản biện của phe Nghị sĩ Cộng hòa trong Tiểu ban Tình báo.
Phản ứng
Tổng thống Obama nói rằng những cách thức tra tấn hung hãn không những không phù hợp với giá trị của Hoa Kỳ như một Quốc gia, chúng còn không phục vụ cho những nỗ lực chống khủng bố rộng lớn hơn hay quyền lợi an ninh của nước Mỹ. (“These harsh methods were not only inconsistent with our values as a nation, they did not serve our broader counterterrorism efforts or our national security interests.”) 
Thượng nghị sĩ Cộng hòa John McCain, người từng trải qua 5 năm tù và bị tra tấn ở Nhà tù Hỏa Lò (Hà Nội) từ tháng 10/1967 đến 1973 sau khi máy bay oanh kích của ông bị bắn rơi, đã tách khỏi hàng ngũ đảng để ca ngợi Bản phúc trình.
Ông nói các biện pháp tra tấn: “Không những thất bại về mục đích để bảo đảm cho hành động tình báo hầu ngăn chận các cuộc tấn công vào nước Mỹ và Đồng minh mà còn làm phương hại đến nhu cầu an ninh của chúng ta, cũng như danh dự của chúng ta là một thực thể tốt đẹp của Thế giới.” 
 
(“It is a thorough and thoughtful study of practices that I believe not only failed their purpose – to secure actionable intelligence to prevent further attacks on the U.S. and our allies – but actually damaged our security interests, as well as our reputation as a force for good in the world.”) 
Nghị sĩ John McCain từng là ứng cử viên Tổng thống đảng Cộng Hòa chống Tổng thống Obama năm 2008 nói thêm về Bản phúc trình: “Sự thật là đôi khi đó là viên thuốc đắng khó nuốt. Đôi khi cũng tạo cho chúng ta những khó khăn ở nước Mỹ và ở nước ngoài. Và đôi khi cũng có thể bị kẻ thù của chúng ta sử dụng để chống chúng ta. Nhưng người dân Hoa Kỳ có quyền được biết, dù muốn hay không.” 
 
(“The truth is sometimes a hard pill to swallow. It sometimes causes us difficulties at home and abroad. It is sometimes used by our enemies in attempts to hurt us. But the American people are entitled to it, nonetheless.”) 
Nhiều cấp lãnh đạo đảng Cộng hòa thời Tổng thống Bush và ở Quốc hội không hài lòng với báo cáo của Ủy ban do Nghị sĩ Dân chủ Diane Feinstein đứng đầu. Họ nói rằng kết luận của Ủy ban đa số Dân chủ là một chiều, không phục vụ lợi ích chung và nhằm chỉ trích chính quyền Tổng thống Bush là chính.
Nhóm 6 Nghị sĩ Cộng hòa trong Ủy ban Tình báo gồm Saxby Chambliss, R-Ga.; Richard Burr, R-N.C.; James Risch, R-Idaho; Dan Coats, R-Ind.; Marco Rubio, R-Fla.; and Tom Coburn, R-Okla
đã viết trong 167 trang phản biện rằng Chương trình điều tra cặn kẽ của CIA đã cứu được nhiều mạng sống và làm suy yếu lực lượng Al Qaida.
Họ viết: “Chúng tôi không có chút hoài nghi nào về kế họach giam giữ đã cứu sống nhiều mạng người và đóng vai trò quan trọng trong nỗ lực làm suy yếu quân Al Qaida khi kế họach này được thi hành.” (“We have no doubt the CIA’s detention program saved lives and played a vital role in weakening Al Qaeda while the Program was in operation.”)
Giám đốc CIA John Brennan cũng phản bác Phúc trình của Bà Nghị sĩ Feinstein là không phản ảnh sự thật.
Ông nói: “Theo quan điểm của chúng tôi thì cuộc điều tra những kẻ bị giam giữ (ám chỉ những cách tra khảo quá đáng) đã cung ứng tin tình báo giúp phá vỡ những kế họach tấn công, bắt giữ quân khủng bố và bảo vệ được nhiều mạng sống.”
 
(“Our review indicates that interrogations of detainees (subject to enhanced interrogation) did produce intelligence that helped thwart attack plans, capture terrorists, and save lives.”)
Giám đốn Brennan cũng nói thêm rằng: “Tin tình báo mà chúng tôi thu lượm được qua kế họach điều tra rất quan trọng để giúp chúng tôi biết thêm về lực lượng Al Qaida và để cho chúng tôi có thể thực hiện những kế họach chống khủng bố cho đến ngày hôm nay.”
 
(“The intelligence gained from the program was critical to our understanding of al Qaeda continues to inform our counterterrorism efforts to this day.”)
Tuy vậy, báo chí cũng nhận ra trong phản biện ông Brennan thừa nhận CIA đã học được những khuyết điểm của mình, nhưng ông hoàn toàn phủ nhận những cáo buộc cho rằng CIA đã có kế họach một cách hệ thống để giấu diếm các viên chức cao cấp về chiến thuật cũng như kết quả của phương pháp điều tra.
(“Brennan said the agency had learned from its mistakes, but refuted the idea that it systematically misled top officials about its tactics and results.”).
Trường hợp Việt Nam
Đó là chuyện của Nhà nước Mỹ từng bị CSVN gọi là “Tư bản giãy chết” hay cũng vi phạm trầm trọng quyền con người mà cứ muốn rao giảng nhân quyền và đạo đức đến nước khác, trong đó có Việt Nam.
Vậy thì tình hình tra tấn, oan sai, vu oan cáo vạ, đánh dân vô tội vạ của Công an của cái “Nhà nước ta là nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân” thì như thế nào?
Kể ra thì cả năm dài chưa hết những “thành tích cách mạng” trong thời đại Hồ Chí Minh nên chỉ viết ra đây một số vụ điển hình để xem Hoa Kỳ hay Việt Nam ai dân chủ và tôn trọng luật pháp hơn ai?
Trước hết hảy nói về vụ án gây bất bình cả nước Nguyễn Thành Chấn. Ông Chấn không phải là kẻ giết người nhưng Công an Tỉnh Bắc Giang đã ép ông phải nhận sau nhiều trận đòn nhừ tử từ ngày 30/8/2003. Ông phải mang bản án Tù Chúng thân đến ngày được thả 4/11/2013.
Báo Vietnam Express trong nước viết (6/11/2013): “Trong 10 năm, có nhiều việc ông đã quên nhưng riêng việc bị ép cung thì ông vẫn nhớ. Trực tiếp là điều tra viên Nguyễn H.T. Điều tra viên Trần N.L. tay cầm dao, lăm lăm đe dọa. “Điều tra viên L. hỏi: Mày có khai không, tao cho mày chết. Một điều tra viên khác đánh tôi, bắt tôi tập đi tập lại các động tác từ trong trại giam để đi thực nghiệm tại hiện trường”.
“Trong đơn kêu oan đề gửi Thanh tra Bộ Công an, ông Chấn nêu, ngày 30/8/2003, ông nhận được giấy mời lần 1 đến Công an huyện Việt Yên để làm việc. Cụ thể, cơ quan điều tra lấy dấu chân và dấu vân tay, đồng thời hỏi ông có biết gì về cái chết của cô (Nguyễn Thị) Hoan, ông trả lời không biết gì cả. Đến 20/9/2003, ông nhận được giấy triệu tập lần 2 và vẫn trả lời không biết gì về cái chết của cô Hoan. Sáng hôm sau, ông đến theo hẹn thì cán bộ Nguyễn H.T. lại lấy dấu chân, dấu tay nhiều lần rồi tra hỏi, đánh ông rất đau. Từ đó, khoảng 6 cán bộ thay nhau canh ông suốt đêm này sang đêm khác không cho về và không cho ngủ, dọa nạt, ép buộc ông.
“Cán bộ Trần N.L bắt tôi vẽ dao, tôi không vẽ loại dao gì lại bảo cho mày cái búa vào đầu cho mày chết bây giờ. Cán bộ H.T trên tay lúc nào cũng cầm dao hăm dọa, ép buộc tôi phải nhận. Tiếp đó, cán bộ Ngô Đ.D đọc và bắt tôi viết đơn tự thú ngày 28/9/2003. Thế là đến chiều chuyển tôi về trại Kế – Bắc Giang”.
“Thời gian tạm giam ở trại Kế, có đêm ông Chấn bị chuyển 3-4 buồng. “Có lần vừa vào buồng của phạm nhân Phạm Duy Hồng, tôi bị dùng dép đánh vào 2 mang tai sau đó bắt hát. Bị bắt từ ngày 20 đến ngày 28 hầu như tôi không được ngủ, đầu óc quay cuồng, lâng lâng”, ông Chấn lấy tay ôm mặt.
“Cũng trong trại Kế, tôi phải tập đâm bên nọ, đâm bên kia. Họ cho một tù nhân giả làm cô Hoan. Cán bộ đưa cho cái thìa, cái lược để làm hung khí. Tập nhiều lần cho thành thạo, làm đi làm lại để đúng ý họ. Sau đó, họ mượn nhà dân, bắt tôi diễn lại và quay phim thực nghiệm hiện trường.”
Kẻ ngay cũng thành giết người
Trường hợp thứ hai phải kể ra là “Thư của tử tù Nguyễn Văn Chưởng gửi Mẹ từ trại biệt giam Trần Phú” đề ngày 07/04/2009, nhưng đến tháng 12/2014 mẹ anh mới dám phổ biến.
Chưởng viết: “Khi con đang ngủ nhờ nhà thằng em con quen vì con và Bảy chưa tìm được nhà trọ nên ở đấy. Vào lúc khoảng 1h sáng có một tốp người mặc quần áo bình thường nói là công an phường đến kiểm tra hành chính, bọn con đã đưa hết giấy tờ ra cho họ nhưng giấy tạm trú của con ở phường khác nên họ nói là bắt bọn con lên phường và họ trói con bằng dây thắt lưng, vòng tay ra sau và họ bắt tất cả bọn con đi, họ gọi Taxi đến và bảo lên số 9 Hồ Xuân Hương. Con cứ tưởng đấy là chỗ công an phường cơ, nhưng đến nơi con mới biết đó là công an thành phố và một người trong số họ bảo con là mày nhìn xem đây là đâu, con nhìn theo tay người ấy chỉ thì thấy tấm bảng đề H88 xong họ lại hỏi con có biết Thanh “Già”, Nga “Thọt”, Phương, Hoàng không? con bảo là có. Con nói là Thanh có quán bán hàng gần nhà con thuê cũ còn Nga “Thọt” con cũng biết, Phương thì nhà ở Đông Hải, Hoàng thì ở Khâm Thiên- Hà Nội. Vì con nghĩ Phương là chị gái thằng Trường có người yêu tên Hoàng thường ở chỗ anh Thanh nên con nói vậy.”
 
“Thế là họ đánh con tới tấp, không để con nói được câu nào nữa, họ thôi đánh con thì con mới thở được và nói là sao các chú đánh cháu? Cháu có làm gì đâu? và họ nói “Không làm gì thì tao mới đánh chứ làm gì thì đã không bị đánh” và họ lại tiếp tục đánh con tiếp và dùng còng số 8 treo cánh vắt tay (treo cánh tiên) chỉ có 2 đầu ngón chân cái chạm xuống đất, con lúc này gào lên: “Lý do gì mà các người đánh tôi, pháp luật là như vậy hả…??”
 
“Được khoảng 15 phút họ cho con xuống và ngồi ở ghế, dùng xích chó xiết, quấn chặt người con vào ghế xong rồi sỏ cùm que nóng vào chân con, xong tất cả rồi 1 người trong số họ mới hỏi con: “Mày biết mày bị bắt vì lý do gì không?” con trả lời là cháu không biết, sao cháu lại bị bắt? và còn lại bị đánh nữa? thế là người ấy nói là: “Mày bị bắt vì giết người ở Đình Vũ”, Con lúc đó không biết là ngày bao nhiêu và vào thứ mấy nên con hỏi là: “Thế hôm đó là ngày bao nhiêu? và vào thứ mấy?” để con xem mình đang ở đâu vào ngày hôm ấy và họ nói là: “Hôm 14 và vào thứ 7″, con lúc đó mới nghĩ ra là hôm đó con ở quê nên con bảo họ là “Ngày hôm đó cháu về quê vào chiều thứ 7 đúng hôm 14″ và con có nói con đi cùng với thằng Trường về và kể đi chơi ở những đâu nhưng họ đã không nghe con giải thích và cũng không ghi lời khai của con, không xác minh ở quê xem con nói có đúng không. Nhất là thằng Trường cũng bị bắt cùng với con và cả cái Bảy, hai đứa nó đều biết chắc và nhớ vì ngày gần đây nhưng họ đã không làm như vậy, chỉ mỗi một câu là mày phải nhận, con bảo là: “Thú thực là cháu không giết người và hôm đó cháu ở quê Hải Dương cách chỗ xảy ra vụ án đến 30 cây số”. 
Nguyễn Văn Chưởng kể tiếp: “Con nghĩ trình bày như thế chắc họ phải xác minh vì trong vụ án bắt nhầm người là điều bình thường, nhưng đây họ không làm như vậy, cũng không muốn nghe những gì con nói. Thế là chân họ đạp, giận xuống xiềng nên xiết rất mạnh vào mắt cá chân, con rất đau, kêu gào thảm thiết, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần. Con nói đi nói lại là “Cháu không giết người, các chú bắt nhầm người rồi các chú đi xác minh hộ cháu, cháu van lạy các chú”, họ cười như những con quỷ chứ không phải công an. Vì họ không mặc đồng phục công an, bắt đầu chửi rồi đánh đủ mọi kiểu từ gậy gỗ rồi đạp, giận xiềng, xiết đạp xích, đấm, tát, lấy đầu gậy tre chọc thẳng vào giữa ngực.”
 
“Chán tay tất cả lại dừng, họ lại hỏi con: “Thế mày đã chịu nhận chưa hay là còn phải đánh nữa?”. Con bảo họ là con có giết người đâu mà nhận tội làm sao được, sao các chú không hỏi xem và đi xác minh cháu nói có đúng không, và họ lại hỏi con “Thế mày biết thằng nào giết người” con bảo là “Cháu biết làm sao được, cháu có giết người đâu mà cháu biết”, thế là họ bảo “Thế thì mày thành thằng giết người” xong họ lại tiếp tục đánh đập, tra tấn nhục hình con, con thì vẫn kêu gào là oan: “Có ai cứu tôi với, tôi bị oan, luật pháp ở đâu vậy” thế là họ lấy luôn đôi tất ở đâu nhét vào mồm con, và con không kêu, không nói được nữa xong họ lại treo cánh tiên họ bật điều hòa thật lạnh và dùng những đòn nhục hình, bỉ ổi vào bộ phận sinh dục của con và họ lại đấm, tát con lúc này máu mồm con đã hộc ra nhiều thậm chí đái hết ra sàn nhà vì những đòn thâm hiểm. Con cũng không theo ý họ là nhận tội vì con đâu có giết người mà phải nhận tội. Thế là họ bảo: “Mày rắn lắm nhưng không chịu lâu được đâu, hôm nay kiểu này, mai còn nhiều kiểu khác, mày không nghe lời tao thì còn nhiều cách để bắt mày phải nhận tội”. Thế là họ đi ngủ, cũng tại trong phòng đó, họ phải đắp chăn cho đỡ lạnh, còn con mỗi cái áo sát nách mỏng và cửi truồng vừa lạnh vừa khát, xin nước uống thì họ cho có một chén bé, xin chén nữa thì bị nhổ nước bọt vào mặt.”
Sáng sau, Chưởng kể cho Mẹ biết: “Lúc này rơi vào lúc 5h sáng. Đúng 7h sáng họ dậy lại tiếp tục đánh con tiếp đến hơn 11h trưa họ thôi và ông S trung tá ngồi nhìn con bảo là “Địt mẹ mày cố tình bố cho mấy con đàn bà đánh vợ mày cho lòi mẹ con mày ra” còn ông P thượng úy bảo “Mày có em trai hả nó không khóc như mày đâu mày muốn nó mất một trong hai chân à”. Còn một người con không biết tên nhưng chắc ở gần nhà mình ở Hải Dương bảo là “Mày tưởng nhà mày tao không biết à, mẹ mày đang ở nhà, có một mình chứ gì?” và còn nói, chửi, đe nẹt nhiều lắm nhưng con không nhớ hết lời bọn họ nói, con không tin là họ dám động đến nhiều người dân vô tội như thế. Đến cả đứa trẻ chưa chào đời mà họ còn định cướp mạng sống của nó từ trong bụng mẹ nó! Rồi họ nói nhiều và con cũng rất hoảng, con nghĩ đến mẹ, em trai, cái Bảy và con của con. Con nghĩ rằng con đã được sắp đặt trước để thế thân cho thằng giết người, một kẻ giám làm, không dám chịu.”
 
“Họ đã nói rằng “Mày muốn thành một con người hay bị đánh như con súc vật và cả người nhà mày nữa, loài súc vật nó còn biết thương nhau mày nghĩ lại đi”. Con bảo là cháu không giết người cháu có biết chi tiết gì mà khai đâu. Thế là họ nói rằng ” Không biết thì để tao hướng dẫn” và ông N trung tá hướng dẫn tất cả những chi tiết vụ án, một người khác thì kẻ vẽ sơ đồ để con biết. Một người khác thì chìa hai bản cung của thằng Hoàng “đen” và thằng Trung ra, bảo chúng nó khai hết rồi, nhận hết rồi, mày nữa là xong. Con lúc đó mắt hoa chả đọc được gì từ 2 bản cung đó, xong tất cả rồi con được họ tháo mọi thứ ở trên người xuống cho uống nước và có 1 người chụp ảnh rồi đưa vào trại Trần Phú chiều 30/07/2007.”
Tù nhân lương tâm
Trường hợp thứ ba thì hãy nói về cái chết bi thảm của hai tù nhân lương tâm sau khi gần chết mới được thả từ Nhà tù CSVN.
Trong Thư tố cáo trước Thế giới đề ngày 13/07/32014, Tổ chức Cựu Tù nhân Lương tâm (CTNLT) ở Việt Nam của hai Đồng Chủ tịch Bác sĩ Nguyễn Đan Quế và Linh mục Phan Văn Lợi kể rằng: “Tại nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, vừa xảy ra hai trường hợp làm nhức nhối lương tâm con người: đó là hai tù nhân đặc biệt đã qua đời một thời gian ngắn sau khi được trả tự do vì mắc những chứng bệnh hiểm nghèo từ trong nhà tù do chính bàn tay của các cai tù Cộng sản gây ra.
 
Đó là giáo viên Đinh Đăng Định, sinh năm 1963, bị bắt tháng 10-2011, sau đó bị xét xử rồi bị tuyên án 6 năm tù theo điều 88 Bộ luật Hình sự. Lý do: ông từng cổ xúy đa nguyên đa đảng lẫn kêu gọi toàn dân ký tên phản đối dự án bauxite tại Đắc Nông, do nghi ngại những tác hại về môi trường của việc khai thác thứ quặng này mà nay đã thành hiển nhiên.”
Theo bản tố cáo thì: “Trong thời gian thụ án, ông (Định) bị đau dạ dày. Sau nhiều tháng đòi hỏi của bản thân cùng gia đình bên ngoài, ông mới được trại giam gửi về bệnh viện của công an tại Sài Gòn. Ở đây phát giác ông bị ung thư bao tử và phải mổ cắt bỏ ¾ dạ dày. Sau khi mổ, ông bị đưa trở lại trại để tiếp tục bị giam giữ mà chẳng hề được chăm sóc hậu phẫu đầy đủ, khiến ông không qua khỏi. Khi thấy ông sắp chết, ngành công an mới trả ông về cho gia đình lo liệu để chối bỏ trách nhiệm. 14 hôm sau, ông từ trần vào ngày 03-04-2014.”
Bị đầu độc cho chết
Vẫn theo lời CTNLT thì: “Trước khi qua đời, ông quả quyết với gia đình, bạn bè, các cựu tù nhân lương tâm, với truyền thông đại chúng là mình đã bị trại giam đầu độc để trả thù ông đã chống đối chế độ. Ông khẳng định: nhờ chuyên ngành hóa học, ông nhận ra mùi hóa chất của phân bón thực vật có trong nước uống hàng ngày trại giam phát cho ông. Nhưng vì ở trong phòng biệt giam một mình, phản đối không được, mà không uống thì chết khát.”
Người thứ hai, theo Bác sĩ Quế và Linh mục Lợi, là tù nhân chính trị Huỳnh Anh Trí, sinh năm 1971, bị bắt tháng 12-1999 rồi bị kết án 14 năm tù theo điều 84 Bộ luật Hình sự.
Thư tố cáo viết: “Mãn hạn tù tháng 12-2013, nhưng chỉ 6 tháng sau, do sức khỏe bỗng nhiên suy kiệt, ông Trí được xét nghiệm y tế và biết rằng mình nhiễm virus HIV. Ác thay, cơn bệnh này đã chuyển sang giai đoạn AIDS và ông vừa qua đời hôm 05-07-2014, ở tuổi 43, tại bệnh viện Phạm Ngọc Thạch ở Sài Gòn.”
 
“Trước khi từ giã cõi đời, ông Trí xác quyết trước dư luận trong, ngoài nước và quốc tế rằng 100% ông đã mắc phải căn bệnh khủng khiếp này từ nhà tù cộng sản, trong khoảng thời gian 14 năm ông sống trại giam Z30 ở Xuân Lộc, Đồng Nai, vì trước khi vào đó, ông hoàn toàn khỏe mạnh.”
Ông còn trăng trối: “Công luận trong và ngoài nước hãy can thiệp ngay vào các nhà tù CSVN và các nhà biệt giam, để cho những người tù không bị cưỡng bức lao động, không bị đối xử ngược đãi, không bị xâm phạm đến thân thể và tinh thần… Tôi lo cho các chiến hữu còn trong tù của tôi, vì khi ở trong tù, tôi đã chứng kiến 14 trường hợp tù chính trị bị nhiễm AIDS và chết”…
Theo ông Trí, căn bệnh quái ác đó đã được truyền qua đường máu. Bằng cách các tù nhân mạnh khỏe bị buộc phải dùng chung dụng cụ hớt tóc và cạo râu với tù nhân nhiễm virus HIV, hoặc khi “bị kỷ luật”, phải dùng chung cùm với tù nhân mắc bệnh AIDS. Những vết sướt do dao cắt hoặc vết thương do cùm nghiến vào chân chính là đường máu truyền bệnh. Chính ông Huỳnh Anh Trí đã bị cùm như thế trong một thời gian dài.”
Tổ chức CTNLT tố cáo với Thế giới: “Đây là thủ đoạn vô cùng độc ác nhằm trả thù các tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị bất khuất không nhận tội. Và nhiều người trong số họ đã chết. Từ 2004, nhiều lần các trại viên, trong đó có ông Huỳnh Anh Trí, đã đồng loạt đứng lên đòi trại giam phải bãi bỏ việc sử dụng chung một lưỡi dao cạo cho hàng trăm người. Giám thị trại tỏ ra nhượng bộ khi cho mỗi người sử dụng dao riêng của mình, nhưng sử dụng xong phải trao lại cho quản giáo. Việc làm này một lần nữa rất khuất tất, vì quản giáo có thể trả thù bằng cách vấy máu HIV vào lưỡi dao cạo.”
Bài học dân chủ cho ai?
Đó là một số trường hợp điển hình ở Việt Nam có bàn tay của Công an dính vào. Những vụ án lương tâm này không được ai biết đến. Quốc hội CSVN có 500 Đại biểu nhưng chỉ biết trung thành giúp đảng tồn tại để được ăn lương là tiền lao động và đóng thuế của dân thay vì bảo vệ quyền lợi cho những người đã bỏ phiếu cho mình. Quốc hội mang danh “đại biểu dân” nhưng đã đồng lõa với tội ác do Công an và các lực lượng khác của nhà nước gây ra cho dân.
Nêu lên 4 trường hợp tù nhân chỉ để làm chứng cho những vụ án oan sai, bị ép cung nhận tội bởi những kẻ có quyền đã chà đạp lên Hiến pháp và luật pháp của quốc gia và tính “bù nhìn” của các Đại biểu Quốc hội.
Còn biết bao nhiêu vụ án, bao nhiêu nạn nhân của cường quyền và bạo lực do Nhà nước chủ mưu để đày đọa dân chưa bị phanh phui hoặc không ai dám tố cáo?
Những vụ khiếu kiện đông người của mọi tầng lớp nhân dân lao động và nông dân hàng ngày diễn ra trong cả nước mà sao không thấy các Đại biểu Quốc hội động tĩnh gì?
Họ đã lạnh cảm như những nhánh cây khô chết cháy giữa Hà Nội, thành phố mệnh danh Hòa Bình và vẫn phô trương chiến thắng Điện Biên Phủ trên không hồi năm 1972 khi phải chống máy bay oanh kích của Mỹ.
Ngay trong hai trường hợp mới xảy ra giữa Thủ đô Hà Nội có “bàn tay lông lá” của Công an nhúng vào cũng không thấy ai trong Đoàn Đại biểu Quốc hội Hà Nội, kể cả Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, quan tâm dù quyền tự do đi lại của cử tri Thành phố đã bị trắng trợn vi phạm.
Vụ thứ nhất diễn ra ngày 26/11/2014 đối với Tiến sĩ Nguyễn Quang A. Nhà đấu tranh dân chủ 68 tuổi đã buộc phải đi bộ nhiều giờ để có thể vượt qua 10 cây số từ bên kia sông Hồng đến với Cuộc Tọa đàm do ông cùng tổ chức về “Cơ chế của LHQ về Bảo vệ Người bảo vệ Nhân quyền” tại Nhà thớ Thái Hà, dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội.
Lý do ông phải thân già lội bộ vì Công an khu vực và Thành phố Hà Nội đã phối hợp cấm không cho ông lên bất cứ phương tiện chuyên chở nào, ngay sau khi ông và người con bước ra khỏi nhà từ 5 giờ sáng.
Mặc cho Công an rầy rà, bám sát, ngăn cản nhưng không sao làm nhụt chí được con người có gương mặt đanh thép của ông Nguyễn Quang A. Ông đã đến với cuộc Tọa đàm chậm 3 tiếng trước các con mắt chứng kiến cảnh Công an ngăn chặn của một số nhân viên Sứ quán nước ngoài ở Hà Nội.
Không biết Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị có cảm thấy xấu hổ với người nước ngoài và trước dư luận Thế giới về việc này không?
Vụ thứ hai xảy ra ngày 7/12/2014 đối với nhóm Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Nghệ sĩ Kim Chi, Giáo sư Chu Hảo, Nhà Xã hội học Nguyễn Khắc Mai, Nhà văn Phạm Đình Trọng v.v…
Các vị này chỉ muốn gặp nhau “đánh chén” để mừng ngày Quốc tế Nhân quyền 10/12 tại Nhà hàng chuyên lẩu thịt Dê có tên Hoa Lư bên Hà Đông nhưng bất thành vì Nhà hàng được lệnh phải đóng cửa và treo bảng “hết hàng” trước khi khách đến!
Sau đó, theo tường thuật của Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, cả nhóm lại kéo đến một Quán Thị Cầy rồi cũng bị buộc phải “khăn gói lên đường” vì nhà hàng đã bất ngờ phải thông báo đã “hết món” khách muốn.
Cuối cùng họ “hạ cánh an toàn” tại quán Thảo Nguyên, chuyên môn các món gà gần đó. Nhưng cả nhóm Trí thức nổi tiếng Hà thành lại bị “Trời đày” không cho ăn trưa vì Chủ quán cũng bị can thiệp từ giới chức “có quyền cao chức trọng” muốn đánh dân ngay cả trước bữa ăn!
Tại Sài Gòn thì sao?
Sau đó tại Sài Gòn ngày 9/12/2014, theo các Nhà báo tự do trong nước, blogger Nguyễn Hoàng Vi, một người trẻ đấu tranh nhân quyền và sáng lập viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam đã bị một nhóm côn đồ (hay Công an đội lốt côn đồ) tấn công dã man gần nhà riêng tại hẻm 107 (đường Phan Văn Năm, quận Tân Phú, Sài Gòn).
Có trên chục tên côn đồ, kể cả 3 phụ nữ, đã lao xe, đấm đá khắp thân thể Nguyễn Hoàng Vi với lời vu khống “giựt chồng” để che đậy tội ác.
Trước đó 2 Bloggers nổi tiếng là Giáo sư Hồng Lê Thọ, chủ Blog “Người Lót Gạch” đã bị Công an bắt ngày 29/11/ 2014 và bị cáo buộc tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo điều 258 Bộ luật Hình sự.
Đến ngày Ngày 06/12/2014, Cơ quan An ninh điều tra Công an thành phố Hồ Chí Minh lại ra thông báo bắt Nhà văn, chủ Blog Quê Choa Nguyễn Quang Lập, hay Bọ Lập.
Công an nói đã: “Bắt quả tang, ra lệnh khám xét khẩn cấp và tạm giữ hình sự đối với Nguyễn Quang Lập, sinh năm 1956, hộ khẩu thường trú tại căn hộ B505 – Lô B2 – Chung cư Hoàng Anh – Gia Lai, 37 Nguyễn Văn Hưởng, phường Thảo Điền, quận 2, thành phố Hồ Chí Minh”.
Những vụ sách nhiễu kém văn hóa và bắt bớ phản dân chủ này đã diễn ra trong tuần lễ đội ngũ những Nhà Trí thức và giới trẻ trong nước có những hoạt động cổ võ Quyền làm người nhân dịp kỷ niệm năm thứ 66 Ngày Liên Hiệp Quốc công bố Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền (10/1948).
Vậy mà Việt Nam Cộng sản, một thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đã cướp đi nhiều quyền tự do cơ bản của dân bằng sợi dây thòng lọng “do luật quy định”, hay “trước pháp luật” như đã ghi trong các Hiến pháp năm 2013:
Điều 24:
 
1. Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật.
2. Nhà nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. 
 
3. Không ai được xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm pháp luật.
 
Điều 25:
Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.
Như vậy thì Nhà nước Việt Nam đâu phải là “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân” như đảng huyênh hoang?
Nhà nước CSVN có thượng tôn pháp luật hay không thì Quốc hội phải nhìn vào hành động của các Thượng nghị sĩ Mỹ trong Ủy ban Tình báo ngày 9/12 (2014) đối với các vi phạm tra tấn tù nhân của CIA để soi gương mặt mình.
Các nhà Lập pháp Mỹ đã sử dụng quyền hiến định hợp tác với Hành pháp để điều hành việc nước và bảo vệ Hiến pháp để không một người nào, kể cả Tổng thống, có thể đứng trên Luật pháp.
Đó là nền tảng vững vàng của một Nhà nước có dân chủ pháp trị. Nhưng nếu biết các cơ quan hành pháp vi phạm luật mà các Nhà Lập pháp là Quốc hội lại toa rập với Hành pháp để che đậy, hay tìm cách thay đổi hành vi phạm tội thì đó là một chính quyền phản dân chủ.
Vậy Quốc hội Việt Nam hiện nay đang đứng ở đâu giữa ban hành luật và thi hành luật? Các Đại biểu Quốc hội đã viết được một Dự Luật nào chưa, hay chỉ biết chờ “sung rụng từ phía Hành pháp, hay Đảng”?
Chẳng nhẽ các Đại biểu không có khả năng viết luật hay không dám làm luật vì chưa được đảng cho phép?
Dù sao chăng nữa thì cũng chỉ còn vài năm nữa, Quốc hội khóa XIV sẽ được bầu ra vào năm 2016, nhưng nếu các Đại biểu Quốc hội lại cứ tiếp tục là Nghị gật như hiện nay thì thà đừng có Quốc hội còn hơn có một cơ quan lập pháp chỉ biết phục vụ độc tài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét