Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

‘Sói đói’ đặt chân vào nhà ‘dê con’

Phạm viết Đào – BBC


Người kỷ niệm sự kiện Gạc Ma ở Hà Nội năm 2013

Sự kiện Trung Quốc đánh chiếm Gạc Ma ngày 14/3/1988, xảy ra cách đây 27 năm. 74 chiến sĩ đa phần là công binh thuộc Trung đoàn công binh 83 và Lữ đoàn 146 của Hải quân Việt Nam, được giao nhiệm vụ triển khai chiến dịch mang tên CQ-88, xây dựng lại 3 hòn đảo Garma, Colin và Len Đao nằm trong quần đảo Trường Sa thuộc thềm lục địa, chủ quyền lãnh hải của Việt Nam.

Khi xuất quân làm nhiệm vụ, 74 chiến sĩ công binh này đã được cấp trên quán triệt “không được nổ súng bằng bất cứ giá nào”.


Do đó, họ chủ yếu mang theo lương thực, xi măng, cốt thép và các cột bê tông đúc sẵn mà không mang theo bất cứ một loại vũ khí hạng nặng nào, chỉ trừ vài ba khẩu súng AK. 74 chiến sĩ công binh của Trung đoàn công binh 83 đã đến đảo Gạc Ma chiều ngày 13/3/1988. Sáng ngày 14/3/ họ đã bị 3 tàu Trung Quốc tấn công, 64 chiến sĩ đã hy sinh và chỉ còn 9 chiến sĩ may mắn sống sót trở về.
Đảo Gạc Ma, Colin và Len Đao là chùm đảo quan trọng: nằm trên tuyến đường tiếp tế cho đảo Sinh Tồn, đảo lớn nhất của quần đảo Trường Sa của Việt Nam và các hòn đảo khác trong chum đảo Trường Sa. Gạc Ma nằm ở vị trí trung tâm chi phối toàn bộ khu vực Biển Đông.
Trong suốt chiều dài lịch sử kể từ khi thành lập nước Trung Hoa 1/10/1949, chúng ta thấy đó là nhà quyết sách được lập trình, tính toán kỹ lưỡng, nhất quán, không bao giờ có các quyết sách, hành vi ngẫu hứng. Thế hệ lãnh đạo Trung Quốc tiền nhiệm đã chủ trương quyết định thế nào thì thế hệ sau tiếp tục theo đuổi, kiên trì quyết sách đó. Khác với Việt Nam, các thế hệ sau thường phải đứng ra nhận lãnh, giải quyết hậu quả của thế hệ trước.
Các thế hệ lãnh đạo kế tiếp Trung Quốc có thể trái quan điểm nhau trong các quyết sách đối nội. Riêng đối ngoại thì họ luôn thống nhất bởi những quyết sách đó luôn bám vào cái trục xoay, cái cốt lõi của chủ thuyết đối ngoại nhất quán của Trung Quốc: Chủ nghĩa bành trướng, bá quyền nước lớn.
Sự kiện Trung Quốc cho tàu đánh chiếm Gạc Ma, tàn sát các chiến sĩ công binh của Việt Nam vào sáng ngày 14/3/1988 là hành động được tính toán, để nhằm làm cơ sở, tiền đề cho những tuyên bố ngày 8/3/2015 của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Vương Nghị của Trung Quốc. Khi đó, ông giải thích với báo chí việc Trung Quốc cho cơi nới, mở rộng đảo Gạc Ma thành căn cứ hải quân lớn trên Biển Đông, vùng nằm trong chủ quyền lãnh hải của Việt Nam. Ông trắng trợn tuyên bố Biển Đông là “sân nhà của Trung Quốc” và vì thế, “mọi công việc xây dựng, cải tạo đảo do Bắc Kinh tiến hành đều hợp pháp”.
Có thể xâu chuỗi lại hàng loạt sự kiện xảy ra trong quan hệ Việt-Trung giai đoạn thập kỷ 80 của thế kỷ trước để thấy rằng: Đánh chiếm Gạc Ma là một hành động quân sự nhằm triển khai ý chí, tham vọng, mưu đồ chiến lược, độc chiếm Biển Đông của Trung Quốc. Chủ trương này được Mao Trạch Đông đề ra và năm 1974 Trung Quôc triển khai bước 1: đánh chiếm Hoàng Sa; năm 1988 triển khai bước tiếp theo: chiếm Gạc Ma.

Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị trong cuộc họp ba phương với Ấn Độ, Nga, tháng 2/2015
Trong các vị trí chiến lược về quân sự, kinh tế, chính trị, Trung Quốc đã lựa chọn đánh chiếm Biển Đông là một quyết sách đầy tham vọng và thâm hiểm. Sau cuộc chiến tranh đánh 6 tỉnh biên giới phía bắc Việt Nam thất bại, Trung Quốc nhận ra nếu chỉ gây sự với Việt Nam trên khu vực biên giới thì không đạt được những tham vọng chiến lược bành trướng và rất tốn kém cả về nhân tài, vật lực.
Tôi đã hàng chục lần lên Vị Xuyên Hà Giang. Tôi đã đặt chân tới chân ngọn núi 1509 mà Trung Quốc gọi là Lão Sơn nghiên cứu, điều tra nguyên nhân vì sao từ 1981-1989 Trung Quốc đã tập trung tại địa bàn này, một lực lượng 27 sư đoàn của 5 đại quân khu, đánh dữ dội, công kiên với quân đội Việt Nam trong gần 10 năm và cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề.
Nếu tính cả lực lượng tiếp tế, dân binh thì Trung Quốc đã tập trung tại đây, chủ yếu khu vực cửa khẩu Thanh Thuỷ, một vùng đất với diện tích chưa tới 100 km2, lực lượng khoảng 50-60 vạn quân trong 10 năm, bằng lực lượng quân viễn chinh Mỹ đưa vào miền năm giai đoạn 1965-1975.
Trong lịch sử, Trung Quốc chỉ một lần duy nhất đưa quân vào Việt Nam từ hướng Côn Minh, đó là đội quân của Mộng Thạnh thời nhà Minh được đưa vào cùng với Liễu Thăng để cứu Vương Thông bị vây hãm ở Đông Đô. Các triều đại phong kiến Trung Hoa triển khai, tấn công xâm lược Việt Nam từ hướng Lạng Sơn và vùng biển Vân Đồn Quảng Ninh.
Tôi cho rằng Trung Quốc dồn binh lực tập trung mở mặt trận Vị Xuyên 1981-1989 là nhằm thu hút sự chú ý của Việt Nam vào chiến trường này để rồi bất thần đánh úp Gạc Ma vào ngày 14/3/1988. Như vậy, Trung Quốc đã đạt được mục đích chiến lược bằng sự nghi binh và sự che dấu ý đồ chiến lược thâm hiểm giống với cách Việt Nam đánh úp Buôn Ma Thuột mùa xuân 1975.
Sau khi đã chiếm được Gạc Ma, một trong những yết hầu quan trọng của Biển Đông, Trung Quốc chuyển sang chiến lược hoà hoãn, ru ngủ Việt Nam. Trung Quốc chìa bàn tay “nhung” ra cho Việt Nam bắt bằng thoả thuận Thành Đô năm 1990. Còn nhớ bước vào giai đoạn những năm 90, Giang Trạch Dân, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc đã đưa ra phương châm “16 chữ vàng”, “quan hệ 4 tốt”.
Có thể coi việc Trung Quốc chiếm Gạc Ma trong trận ngày 14/3/1988 giống hành vi của “chó sói” đã đặt được một chân trong ngôi nhà của các chú “dê con” trong khi mẹ vắng nhà. Sau khi sói ta đã đặt được 2 chân rồi thì bước tiếp theo chắc chắn sẽ là những cú nhảy bổ vào căn nhà của những chú dê con cuồng tín và ngu tín tội nghiệp.
Liệu Trung Quốc có đạt được tham vọng độc chiểm Biển Đông hay không, điều này không hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí, tham vọng của những cái đầu nóng Trung Hoa đang nung nấu tham vọng bá quyền, nước lớn.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, đang sống ở Hà Nội.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét