Nguoibuongio
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 70
Vệ Kính Vương năm thứ tư.
Nhà Sản cai trị đất nước 70 năm, trải qua bao binh biến cơ đồ vẫn
vững như bàn thạch. Đến năm Vệ Kính Vương thứ tư nhà Sản một mặt thuần
phục nước Tề láng giềng phương Bắc, mặt khác kết giao với Cờ Hoa phương
xa. Thế đứng càng vững chắc.
Trong nước dân tình đói khổ, điêu linh. Tầng lớp trọc phú nhờ và
quan lại cấu kết với nhau thống trị thâu tóm tài sản trong thiên hạ
thành một lớp quý tộc mới, lại có một lũ hầu hạ bọn quý tộc này được ban
chút bổng lộc cũng đủ thành lớp trung lưu.
Các phường nghệ sĩ, con hát, văn sĩ cũng gia sức hầu hạ bọn quý tộc để thành lớp trung lưu.
Bấy giờ nước Vệ trong dân đen loạn lắm, giết người cướp của xảy ra
như cơm bữa. Thiên hạ ngày đêm làm đồ giả, bán đồ gian, bày đủ mưu kế
lường gạt dẫm lên nhau mà sống. Người Vệ có lúc ban ngày không dám ra
khỏi cửa.
Nghĩa binh nổi lên khắp nơi, nhưng sức yếu, thế cô chỉ như ngọn lửa bùng lên rồi lại tắt.
Nhà Sản vẫn vững như bàn thạch. Quan lại nhũng nhiêu trắng trợn, công sai giết người thẳng tay. Nước Vệ vô pháp lẫn vô đạo.
Mỗ là kẻ vô học, từ nhỏ quen thói lưu manh, chớp được cơ hội bèn
khăn gói tót khỏi nước Vệ chạy tít sang trời Âu. Thỉnh thoảng nhớ quê cũ
biên vài chuyện cho vơi nỗi nhớ nhà. Người trong thiên hạ gọi là Lái
Gió, ý chỉ kẻ chuyên bịa chuyện hươu vượn mua vui.
Ngày nọ có nhân sĩ Vệ qua nơi mỗ ở, họ ghé thăm rồi hỏi.
– Nước Vệ sẽ thế nào.?
Mỗ chắp tay xá.
– Nước Vệ kẻ sĩ nhiều vô kể, bên trong có đến hàng vạn, bên
ngoài cũng đến hàng ngàn. Nữ nhi nước Vệ oai chả kém San Cửu Kỳ nước
Miến, thiếu niên anh dũng chả kém Hoàng Chí Phong khu Hồng. Bên ngoài
nhóm Hoàng Kỳ nghe nói cũng tinh thông, thao lược, uyên thâm. Hỏi chuyện
nước Vệ phải hỏi những người như thế mới rõ. Còn hỏi chuyện ăn chơi,
đàng điếm, hút xách, hoang đàn thì mỗ có thể kể ngọn ngành các ngón.
Nhân sĩ điềm nhiên nói.
– Kẻ sĩ đã từng gặp nhiều, hỏi qua gần hết. Giờ tiện đây muốn hỏi kẻ lưu manh như ngươi. Nước Vệ sẽ thế nào.?
Mỗ đáp.
– Ngài hỏi nước Vệ sẽ thế nào, không hỏi nhà Sản ra sao. Phải chăng ý ngài muốn nói sau khi nhà Sản mất nước Vệ sẽ thế nào.?
Nhân sĩ mỉm cười gật đầu nhẹ.
Mỗ tiếp.
– Tôi thân phận hèn mọn, nghĩ không quá xa bãi nước tiểu của
mình. Sợ lời nói nông cạn làm nản lòng kẻ sĩ, xin cho được nói chuyện
khác.
Nhân sĩ nói.
– Nước Vệ sau thế nào.?
Mỗ thấy nhân sĩ kiên quyết, lòng muốn cáo từ, nhưng thấy khó, bèn nói bừa cho qua chuyện.
– Nước Vệ ngày trước đói khổ, gạo không có mà ăn, phải độn khoai
sắn. Nhưng lúc ấy hàng xóm tối lửa, tắt đèn tương thân, tương ái với
nhau. Đến khi nhà Sản hội ước với Tề ở Thành Đô nhận làm chư hầu. Người
Vệ có dư dật hơn, nhưng đạo đức ngày càng xuống cấp. Con giết cha, vợ
giết chồng, anh em lừa hại lẫn nhau, tớ phản chủ, thầy thông dâm với
trò. …như thế không có gì khiến nhà Sản phải sụp đổ cả, đừng nói chuyện
nước Vệ ngày sau.?
Nhân sĩ ngừng tay quạt, nghiêm mặt hỏi.
– Nhà Sản cai trị, nước Vệ vô đạo. Trời không dung, đất không tha. Tại sao vô đạo mà không thể sụp đổ. ?
Mỗ đáp.
– Phàm vô đạo do u mê như Trụ Vương, Đường Minh Hoàng, Lê Long
Đĩnh đều phải sụp đổ. Nhà Sản khiến thiên hạ vô đạo là do chủ trương
chiến lược của họ. Cho nên nước càng vô đạo thì nhà Sản càng vững chắc.
Đó là kế tiêu thổ đao đức của nhà Sản.
Nhân sĩ hoài nghi.
– Xưa nay chỉ nghe nói đốt kho tàng, thành quách, nhà cửa, chưa từng nghe tiêu thổ đạo đức bao giờ.?
Mỗ đáp.
– Người xưa chú trọng cái ăn, cho nên ngày xưa tiêu thổ cái ăn,
chỗ ở. Ngày nay thế giới tiến bộ, cái ăn đã nhiều hơn xưa. Giả dụ có lật
đổ được một triều đại, dù vườn không, nhà trống cũng chả phải là mỗi lo
lớn cho kẻ đến sau. Nhà Sản được Tề chỉ cho bí kíp cai trị là tiêu thổ
đạo đức người dân. Chuyện người dân tự tiện mở lòng tốt làm từ thiện
phát gạo, cấp nước cho dân là chuyện nhỏ với đời, nhưng là chuyện lớn
với nhà Sản. Bởi thế ta hay thấy người làm việc thiện không được tuỳ
tiện mà phải trình qua quan phủ địa phương, phải biếu xén, nịnh bợ quan
lại địa phương để làm từ thiện. Qua việc biêú xén, nịnh bợ tự nhiên tư
cách cũng bị xói mòn đi. Còn không biêú xén hay nịnh bợ lập tức bị cản
trở, tịch thu đồ từ thiện. Người làm từ thiện là người tốt, bị ép đến
khi nào trở thành người không tốt mới được làm từ thiện. Như thế còn ai
dám làm người tốt.
Nhân sĩ trầm ngâm nói.
– Chuyện rông dài, chưa thấy liên quan gì.
Mỗi kiên nhẫn đáp.
– Người tốt không có, bởi thế nghĩa quân nổi lên năm lần bảy lượt mà không có hưởng ứng. Tất không thành đại sự.
Nhân sĩ nói.
– Tức nước vỡ bờ, như các cuộc cách mạng khác, chỉ cần mồi lửa là bùng thiêu cháy hết bọn tham tàn.
Mỗ chắp tay không dám nhìn nhân sĩ, cúi đầu đáp.
– Dân nước Vệ vô đạo, nhà Sản triệt tiêu đạo đức là có ý tiêu
thổ nhân cách con người. Con người không có nhân cách thì không có lòng
tự trọng, không có lòng tự trọng thì không biết phẫn uất. Đã không biết
phẫn uất thì không thể nào làm cách mạng. Nhà Sản đã thành công huấn
luyện tiêu thổ đạo đức con người nước Vệ, tức là cách phòng thủ hữu hiệu
nhất để triệt tiêu mầm mống phản kháng của con người. Đội quân tiêu thổ
đạo đức con người của nhà Sản tinh nhuệ, hùng hậu, tiền bạc dồi dào từ
ban tư tưởng, tuyên giáo, ban tôn giáo tổng cục chính trị, bộ văn hoá,
thông tin, giáo dục, tuyên truyền viên, dư luận viên…ngày đêm ra sức
triệt tiêu ý chí của con người. Không những thành công khiến họ mất ý
chí phản kháng mà còn khiến họ thành những kẻ vô đạo, thủ lợi riêng tư,
chỉ mong mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Xưa nay những kẻ đại ác trong thiên hạ chỉ nghĩ đến tiêu thổ vật
chất, còn tiêu thổ tính cách nhân phẩm con người thì chỉ có nhà Sản mới
dám làm mà thôi. Chưa có cách nào phá được kế sách ấy thì đừng nói đến
chuyện nhà Sản sụp đổ, huống chi là nói chuyện Nước Vệ sau này ra sao.
Nhân sĩ đứng lên, không buồn nghe nữa, ngài đi thẳng.
Mỗ đứng nhìn theo, khi ngài khuất xa sau hàng cây. Ngẩng nhìn trời
phía Nam thấy sao các tướng, quan lại nhà Sản vẫn sáng rõ, chỉ có đám
dân đen là mờ mịt như muốn rụng.
Tỉnh dậy mới biết là mình mơ, bỗng tự trách mình mang bụng tiểu nhân mà luận chuyện nước nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét