Boxitvn
Trần Minh Thảo
“Ta cùng lên Đường đi xây lại Việt Nam”
(Lời bài hát : “Dựng lại người, dựng lại nhà”- Trịnh công Sơn)
Không
phải là năm chẵn, nhưng ngày 30/4 năm nay vẫn là ngày lễ trọng đứng đầu
bảng các lễ lạt trong năm. Do đó đã có những bài viết, những phát biểu
về 30/4 của “bên thắng cuộc” , “bên thua cuộc”, lề phải, lề trái, không
lề. Đáng chú ý là nhân sắp đến ngày 30/4, quan chức ngoại giao và truyền
thông chính thống của Việt Nam lại nói về hoà hợp hoà giải.
Rất
nhiều sách báo, tiểu luận, ý kiến về ngày 30/4. Thế nhưng gọi ngày 30/4
là ngày gì thì người Việt Nam trong và ngoài nước chưa hề thống nhất dù
cả hai đều có những lễ hội kỷ niệm ngày 30/4. (Cũng như vậy, GS Lê xuân
Khoa đã từng hỏi: Ba mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến? khi bàn về chiến tranh Việt Nam).
Phía
này (Huy Đức đặt tên là “bên thắng cuộc”) có nhiều tên gọi cho ngày
30/4: ngày chiến thắng Mỹ Nguỵ; ngày giải phóng miền Nam, thống nhất tổ
quốc; ngày chiến thắng của sự nghiệp giải phóng giai cấp, giải phóng dân
tộc, thống nhất tổ quốc; ngày chiến thắng của chiến lược 2 ngọn cờ: độc
lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội; ngày chiến thắng của cuộc đấu tranh ai
thắng ai giữa hai con đường xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ nghĩa; ngày
chiến thắng của chủ nghĩa quốc tế vô sản - tức là liên minh
Việt-Trung-Xô ở tầm thế giới, liên minh Việt-Miên-Lào ở tầm khu vực,
v.v.
Phía kia (Huy Đức đặt tên là “bên thua
cuộc”) thì gọi ngày 30/4 là ngày quốc hận, ngày đen tối, ngày mất nước
(vong quốc), tháng 4 đen…
Gọi là gì thì ngày
30/4 cũng đã gây phấn khích, vui mừng cho nhiều người Việt phía này và
lo âu, phẫn uất cho nhiều người Việt phía kia. Thủ tướng Võ văn Kiệt nói
triệu người vui, triệu người buồn. (Có ý kiến cần sửa lại: triệu người
vui và nhiều triệu người buồn do những gì từ 30/4 mang lại sau gần 40
năm?).
Sau đây là mấy ý kiến trái chiều, cần xem xét về một số cách đặt tên cho ngày 30/4.
1/ Thắng thua, thua thắng
Ngày
30 tháng 4 lâu nay được gọi là ngày chiến thắng của đường lối độc lập
dân tộc và chủ nghĩa xã hội (2 ngọn cờ), là chiến thắng của cuộc đấu
tranh ai thắng ai giữa hai con đường xã hội chủ nghĩa và tư bản chủ
nghĩa. Bằng chứng là Mỹ (chủ nghĩa tư bản) thua nên Mỹ phải tìm cách rút
quân với hiệp định Paris 1973, Việt Nam cộng hoà sụp đổ năm 1975. (Cũng
cần nói thêm là đối phương của VNCH khi ấy vẫn có nguồn tiếp liệu chiến
tranh rất đầy đủ).
40 năm sau nhìn lại thấy thế
nào? Có thật chủ nghĩa tư bản thua chủ nghĩa xã hội? Miền Nam tư bản
thua miền Bắc xã hội chủ nghĩa? Có những lập luận cho là Mỹ thua về quân
sự nhưng thắng về kinh tế, miền Nam thua về quân sự nhưng thắng về văn
hoá, giáo dục, kinh tế.
Lại có lập luận cho
rằng: Mỹ rút vì Mỹ thắng. Lập luận trái chiều này nói Mỹ đưa quân vào
miền Nam không phải để đối đầu với cuộc kháng chiến do đảng cộng sản
lãnh đạo (thực chất là cuộc khởi nghĩa nông dân khoác áo Mácxit). Cuộc
chiến đó là việc nội bộ của người Việt Nam. Đối thủ chính của Mỹ ở Việt
Nam là khối cộng sản đang có sự tranh giành quyền lãnh đạo giữa hai nước
lớn Liên xô - Trung quốc. Khi người Mỹ, bằng cuộc chiến Việt Nam khoét
sâu mâu thuẫn trong khối cộng sản, làm suy kiệt kinh tế, xã hội của các
nước lớn cộng sản, làm bộc lộ tử huyệt của phe XHCN thì Mỹ rút. Cuộc
chiến Việt Nam giao lại cho người Việt tự giải quyết với nhau, ai thắng
ai không ảnh hưởng đến địa vị siêu cường của Mỹ, rộng ra là phe tư bản
chủ nghĩa, thế giới tự do. Thế chiến lược người Mỹ cài đặt từ cuộc chiến
Việt Nam sau 40 năm vẫn làm cho các nước cộng sản, vốn là cộng sản vẫn
còn lâm trận, gỡ chưa ra, có nguy cơ tan vỡ tiếp nếu không chịu cải tổ
triệt để.
Đế quốc tư bản chủ nghĩa Hoa kỳ rút
khỏi Việt Nam vì đã nắm chắc phần thắng khối cộng sản chủ nghĩa (chỉ với
hơn 50.000 tử sĩ và mấy trăm tỉ đô la)? Dẫn chứng cho lập luận này là:
sau 30/4/1975, Campuchia cộng sản đánh Việt Nam cộng sản; 4 năm sau,
Trung quốc cộng sản đánh Việt Nam cộng sản. Chẳng có chủ nghĩa, tinh
thần quốc tế vô sản nào ở đây cả! Năm 1983 Tổng bí thư Leonid Brezhnev
của Liên xô hùng hồn tuyên bố: Liên xô đã có những tiền đề của chủ nghĩa
cộng sản (làm tuỳ sức, hưởng tuỳ cầu). Vài năm sau Tổng bí thư
Gorbachev tuyên bố cải tổ và đến 1991 thì Liên xô sụp đổ (trước đó là sự
tan rã của khối xã hội chủ nghĩa). Tư bản Mỹ thua Việt Nam nhưng sau đó
khối cộng sản khổng lồ tan tành, ngọn cờ xã hội chủ nghĩa rách nát. Mỹ
thua hay Mỹ thắng?
Ở góc nhìn này cũng có thể
nói miền Nam tư bản không thua miền Bắc xã hội chủ nghĩa mà là thua cuộc
khởi nghĩa nông dân trong cả nước do đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo.
Cuộc khởi nghĩa nông dân này là sự tiếp nối các cuộc khởi nghĩa nông dân
từ thời nhà Nguyễn diễn ra trước khi người Pháp chiếm Việt Nam làm
thuộc địa. Nét độc đáo của cuộc khởi nghĩa này là có một đảng chính trị
lãnh đạo thay vì do một hào trưởng, một giòng họ như các cuộc khởi nghĩa
nông dân truyền thống.
Tại sao lại có khởi
nghĩa nông dân? Điều kiện nổ ra khởi nghĩa nông dân là quyền lực cai trị
ngu hèn, bạc nhược nhưng hung ác, tham lam vô độ, dung túng tay chân,
cường hào ác bá chèn ép, ức hiếp, nhũng nhiễu, cướp bóc, giết hại dân
nghèo (chủ yếu là nông dân). Tài sản vô giá của nông dân là ruộng đất
rơi hết vào tay quan lại, cường hào. Dân nghèo tán gia bại sản, đói
rách, tha phương cầu thực, lưu lạc nơi đất khách quê người, bán thân
nuôi miệng, con cái nheo nhóc. Mồ mả tổ tiên không người nhang khói lại
bị vua quan, côn đồ xúc phạm, huỷ hoại, hài cốt ông cha bị quạ mổ diều
tha…
Điều kiện tất thắng của một cuộc khởi nghĩa
nông dân là gì? Trong hơn một nghìn năm độc lập tự chủ, Việt Nam có ba
cuộc khởi nghĩa nông dân giành thắng lợi vang dội: Khởi nghĩa Lam Sơn
(Lê Lợi), khởi nghĩa Tây Sơn (anh em Nguyễn Huệ), khởi nghĩa 1945 (Hồ
chí Minh). Điểm giống nhau góp phần cho ba cuộc khởi nghĩa dành được
thắng lợi là “chống ngoại xâm”. Một cuộc khởi nghĩa nông dân chống cường
quyền áp bức có thêm chính nghĩa chống ngoại xâm thì tất yếu sẽ chiến
thắng vì khởi nghĩa nông dân đã biến thành khởi nghĩa toàn dân chống
cướp nước và bán nước.
Đặc thù khác của cuộc
chiến tranh vừa qua là ở hai bên chiến tuyến, những người cầm súng phần
lớn thuộc thành phần nông dân nghèo. Một bên, tầng lớp lãnh đạo tuy có
đặc quyền đặc lợi nhưng vẫn còn nghèo, xã hội chưa có đại gia. Một bên
thì lãnh đạo, chỉ huy cấp cao là nhà giàu, xã hội có nhiều đại gia. Đó
là thế tất bại của một bên: hy sinh bản thân, giết đội quân nhà nghèo
như mình để bảo vệ gia tài kếch sù cho các đại gia ư?
Khi
đảng, nhà nước thành lập lực lượng cơ động, có ý kiến nói: Có lẽ rút
bài học sinh tử trong chiến tranh, đảng, nhà nước Việt Nam đã cho thành
lập các đội võ trang nhà giàu (bản thân người cầm súng-cảnh sát- là nhà
giàu), trang bị hiện đại, cho phép bắn vào người gây rối chống người thi
hành công vụ. Đội vũ trang này chiến đấu cho chính của cải của mình nên
sẽ rất hăng hái bắn giết. Ý kiến này phải tìm hiểu sâu mới khẳng định
được thật hư thế nào.
2/ Giải phóng, thống nhất
Là
cuộc khởi nghĩa nông dân, chiến thắng 30/4/1975 (2 năm sau khi miền Nam
không còn lính Mỹ) không giải phóng ai khỏi cái gì cả. Đặc điểm của mỗi
cuộc khởi nghĩa nông dân là giành lại ruộng đất (rộng ra là lãnh thổ),
chuyển ruộng đất từ tay thế lực cai trị cũ sang tay thế lực cai trị mới,
người dân vẫn cứ trắng tay. Đó là sự tước đoạt của cải từ tay tầng lớp
cai trị cũ sang tay tầng lớp cai trị mới. Nhân dân, nhất là dân nghèo
(giai cấp vô sản) vẫn trắng tay từ chính trị, kinh tế, văn hoá… Có cuộc
khởi nghĩa nông dân nào (Nga, Trung quốc, Việt Nam…) khi thành công lại
giao lãnh thổ (cụ thể là ruộng đất), của cải, tài sản cho người dân làm
chủ? Đất đai là của vua, không phải của dân!
Nhà
nước hình thành từ cuộc khởi nghĩa nông dân dù có khoác áo vô sản, xã
hội chủ nghĩa, thì vẫn là nhà nước nông dân truyền thống. Nhà nước nông
dân truyền thống coi việc chiếm đoạt đất đai, làm chủ lãnh thổ là mục
đích. Nó không có mục đích xây dựng một nhà nước pháp quyền, nhà nước
dân chủ. Trong khi một đặc điểm quan trọng của nhà nước thống nhất là
nhà nước pháp quyền: mọi người dân, mọi miền đất nước đều bị điều tiết
theo luật pháp thống nhất. Nhà nước cai trị theo nghị quyết của đảng
chính trị, theo quan điểm lập trường giai cấp mà thực chất là theo lợi
ích, ý thích chủ quan của người lãnh đạo, của nhà cai trị thì đó là nước
sứ quân, nhà nước lãnh chúa, vùng miền. Từng địa phương bẻ queo luật
cho phù hợp với lợi ích của nhà cai trị địa phương, của nhóm lợi ích địa
phương nhân danh quan điểm, đường lối, nghị quyết của đảng quang vinh,
của liên minh công nông. Luật pháp không thực thi thống nhất thì không
thể có nhà nước thống nhất.
Là một quốc gia đa
dân tộc, đa văn hoá nhưng nhà nước nông dân sau 30/4 lại thực hiện chính
sách dân tộc như là một quốc gia độc chủng có chung một ông tổ, gây ra
sự kỳ thị, hoài nghi ngấm ngầm, mãnh liệt có nguy cơ xảy ra xung đột sắc
tộc.
Do đó khó thể nói 30/4 là ngày giải phóng, thống nhất đất nước (dù vĩ tuyến 17 không còn là giới tuyến chia hai đất nước).
3/ Kết thúc và khởi đầu
Đảng
nói: ngày 30/4 là ngày kết thúc của cuộc cách mạng vô sản do lãnh tụ Hồ
chí Minh vĩ đại và đảng cộng sản Việt Nam quang vinh lãnh đạo, cũng là
ngày khởi đầu kỷ nguyên cả nước xây dựng chủ nghĩa xã hội phồn vinh.
Lại
có nhận định nói: ngày 30 tháng 4/1975 là ngày kết thúc của cuộc khởi
nghĩa nông dân do đảng cộng sản lãnh đạo cũng là ngày khởi phát của một
cuộc khởi nghĩa nông dân khác mà nguyên nhân có sẵn trong chế độ, trong
hệ thống chính trị, xã hội.
Các nhà nước hình
thành từ thắng lợi của các cuộc khởi nghĩa nông dân như Nga, Trung quốc,
Cuba thì sao? Nhà nước mật vụ Nga của ông Putin phát triển dựa vào tài
nguyên khoáng sản mà khi còn là Liên xô được cho là “một Thượng Vôn-ta,
nay là Burkina Farso (một quốc gia nông nghiệp chậm phát triển của châu
Phi) có bom nguyên tử”, nhà nước cộng hoà nhân dân của Tập Cận Bình hay
nhà nước Cuba của anh em ông Fidel Castro cũng có khối thuốc súng chờ nổ
trong lòng chế độ.
Khởi nghĩa nông dân là nguy
cơ hay đã thành hiện thực ở Việt Nam và cả ở nước đàn anh Trung quốc?
Các cuộc khởi nghĩa nông dân ở Việt Nam có thêm tính chính nghĩa, tăng
thêm sức mạnh chính trị do các phố Tàu, các nhượng địa Tàu mọc lên khắp
nơi, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh cho là mất nước từng phần (Thực ra là mất
nước đa phần vì bộ máy cai trị bị ngoại bang lũng đoạn, ý thức hệ, mô
hình nhà nước, mô hình tổ chức bộ máy quản lý xã hội, tín ngưỡng, tôn
giáo, hoạt động kinh tế, chế độ sở hữu, hình thái chiếm hữu của cải xã
hội… đã hoàn toàn giống Trung quốc rồi).
Việt
Nam đang bị đô hộ bởi thứ chủ nghĩa thực dân cũ (di dân, khai thác tài
nguyên) lẫn thực dân mới (bộ máy cai trị là người bản địa phục tùng lợi
ích của chính quốc)?
Đấy là nhân tố tất thắng
của khởi nghĩa nông dân. Nói 30/4 là ngày kết thúc cuộc khởi nghĩa nông
dân này và cũng là ngày khởi đầu của cuộc khởi nghĩa nông dân khác có
đúng không?
Có cách nào không để xảy ra khởi nghĩa nông dân?
4/ Hoà giải hoà hợp dân tộc?
Ở
miền Nam, sau hiệp định Paris 1973, công cuộc hoà hợp hoà giải dân tộc
gắn với một tổ chức chính trị có tên là lực lượng thứ ba. Theo lý, lực
lượng thứ ba là thành phần trung gian hoà giải hai phe đối kháng là Việt
Nam cộng hoà và Việt Nam dân chủ cộng hoà cùng Mặt trận giải phóng miền
Nam. Nếu công cuộc hoà giải của lực lượng thứ ba thành công thì chẳng
có ngày 30 tháng 4 nào cả. (Có ý kiến nói: công cuộc hoà giải không
thành vì phe thứ ba cũng cùng phe với một trong hai phe kia. Phê phán đó
chưa đúng hẳn. Có người của phe này, phe kia cài vào lực lượng thứ ba
nhưng cũng rất thật là nhiều người Việt tham gia lực lượng thứ ba vì
lòng tin chân thành về một viễn cảnh hoà bình, không còn chiến tranh
tương tàn, anh em đồng bào cả nước cùng chung sức xây dựng lại ngôi nhà
Việt Nam đổ nát, tan hoang, xây dựng lại con người Việt Nam biết thương
yêu, đùm bọc lẫn nhau).
Từ sau 30/4/1975, thỉnh
thoảng lại có người hô hào xoá bỏ hận thù, hoà giải, hoà hợp dân tộc.
Thành phần này có cả người của đảng, nhà nước Việt Nam và một số nhà
hoạt động dân chủ trong ngoài nước. Những nhà hoạt động dân chủ hô hào
hoà giải hoà hợp lại bị một số người Việt kể cả người Việt lưu vong gán
cho cái nhãn cộng sản nằm vùng, cò mồi, tay sai… ngược lại số người Việt
này bị gán cho cái nhãn chống cộng cực đoan vì không tán thành hoà hợp
hoà giải.
Những phát biểu, bài viết của quan
chức, báo chí Việt Nam về hoà hợp hoà giải nhân 30/4 năm nay cũng bị
‘ném đá’. Trong cách nói của đảng và nhà nước VN về thế lực thù địch thì
đảng và nhà nước VN vẫn coi người Việt lưu vong là kẻ địch. Hoà hợp hoà
giải được hiểu là người Việt lưu vong không nên chống phá đảng và nhà
nước nữa mà nên hợp tác cùng đảng nhà nước, cống hiến tài năng trí tuệ,
của cải cho công cuộc xây dựng đất nước. Có cách nói rất ‘hoà hợp hoà
giải’ là: đảng nhà nước Việt Nam sẵn sàng mở rộng vòng tay đón Việt kiều
về nước xây dựng tổ quốc.
Dĩ nhiên người Việt
lưu vong vẫn không hưởng ứng chủ trương hoà hợp hoà giải để phát triển
đất nước theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Vì vậy họ vẫn cứ là ‘thế lực
thù địch phá hoại cách mạng Việt Nam’.
Khi một
số người được cho là nhà hoạt động dân chủ nói về hoà hợp hoà giải, xoá
bỏ hận thù trong ngoài thì cũng bị đả kích, bị cho là tay sai của đảng
làm nhiệm vụ chiêu hồi, phân hoá người Việt ở nước ngoài. Sự đả kích này
cũng có lý nếu nhà dân chủ nào đó chỉ hô hào xoá bỏ hận thù trong
ngoài, coi hoà hợp hoà giải chỉ là việc xoá bỏ hận thù giữa người chiến
thắng và người thua cuộc lưu vong. Việc hoà giải trong ngoài này cũng
cần thiết nhưng không có tính quyết định, không có tác dụng gì lớn trong
việc giữ ổn định để phát triển. Cháy trong nhà lại phun nước ra bên
ngoài mà bị chê trách thì có oan không?
Dụng ý
thực của cách nói, cách hiểu về hoà hợp hoà giải nói ở trên chỉ nhằm cáo
buộc, đối phó với phong trào dân chủ ở trong nước và để gán tội cho
người Việt lưu vong: nhận tiền của thế lực thù địch nước ngoài để chống
phá cách mạng, nội bộ Việt Nam không có mâu thuẫn. Hoà hợp hoà giải là
không gửi tiền về nước tài trợ cho các hoạt động chống phá cách mạng
nữa. Không chịu hoà hợp hoà giải là còn hận thù, là thế lực thù địch, là
chuyển lửa về đốt nhà.
Nhưng nếu người Việt
lưu vong chịu xoá bỏ hận thù, hoà hợp hoà giải, tuyên bố không chống phá
cách mạng Việt Nam nữa thì thật ra là lại làm khó cho quyền lực cai trị
trong nước. Khi đó thế lực thù địch tài trợ cho phong trào dân chủ,
phong trào chống Bắc xâm trong nước là ai? Mỹ hay Pháp? Đó là vấn đề
chính trị, ngoại giao rất phức tạp, vì khi đó Pháp hay Mỹ bị coi kẻ thù
của cách mạng Việt Nam. Hô hào xoá bỏ hận thù, hoà hợp hoà giải nhưng
phải duy trì một thế lực thù địch để trấn áp phong trào đấu tranh trong
nước đã làm cho nhiều người Việt không tin hô hào đó có thực tâm.
Giả
định, chủ trương hoà hợp hoà giải quốc cộng thành công thì có thủ tiêu
được các phong trào đấu tranh dân chủ, yêu nước ở quốc nội?
Theo
thiển ý, nếu không nhìn xa trông rộng, không thực lòng, cứ tham lam vô
độ thì đảng cộng sản Việt Nam sẽ phải đối mặt với ‘thù địch’ ngày càng
tăng và bạo loạn, khởi nghĩa ngày càng nhiều ở tầm quốc gia, không lẻ
tẻ, cục bộ, ô hợp (đám cháy nhỏ) như hiện nay, vì mâu thuẫn đối kháng
giữa nhà nước và nhân dân có sẵn trong chế độ chính trị, trong hệ thống
cai trị ngày càng phát triển gay gắt, do có thêm yếu tố “bán nước buôn
dân”, chứ không phải do người Việt lưu vong không chịu xoá bỏ hận thù,
không chịu hoà hợp hoà giải. (Chỉ riêng ở Hà Tĩnh, hai vụ ‘gây rối’ mới
đây, một ở Cửa Lò, một ở Bắc Sơn đã hội đủ yếu tố “khởi nghĩa nông dân
chống ngoại xâm” rồi. Hơi lạ là đảng, nhà nước chưa cho biết thế lực thù
địch nào đưa tiền cho hai vụ ‘gây rối’ này làm cho dân liều chết gây
thương tích cho một chủ tịch huyện và 4 công an bị bắt trói, 11 công an
phải nhập viện).
Mâu thuẫn đối kháng mất còn chủ
yếu là giữa quyền lực cai trị và nhân dân trong nước. Mâu thuẫn cai
trị- bị trị khi nào cũng có, nước nào cũng có, nhưng do thế lực thù địch
chống phá cách mạng, gửi tiền tài trợ, xúi dục nên mâu thuẫn bình
thường trở thành mâu thuẫn đối kháng? Nói như vậy nghe cũng có lý, nhưng
nhìn vào quyết tâm của đảng, chính quyền Hà Tĩnh: khởi tố vụ án, bắt
giam nhiều người ‘gây rối’, tiếp tục dự án lấy đất của dân, và có thể
liệt kê vào đây nhiều vụ khác nữa như vụ đảng quyết tâm bỏ tù anh em
Đoàn Văn Vươn chẳng hạn thì ai là thủ phạm đào sâu mâu thuẫn đối kháng
nhà nước-nhân dân?
Như vậy, hoà hợp hoà giải chủ
yếu, cấp bách là hoà hợp hoà giải giữa quyền lực cai trị và người dân
trong nước: thủ tiêu mâu thuẫn đối kháng, xoá bỏ các yếu tố “bạo loạn”
nằm vùng trong hệ thống chính trị, xã hội. Lửa đang cháy trong nhà thì
phải phun nước vào trong chứ.
Có thể do không đủ
năng lực, trí tuệ, thiếu dũng khí, tầm nhìn ngắn, tham mà hèn, lại phục
tùng lợi ích của ngoại bang, quyền lực cai trị đã bỏ qua một cơ hội rất
tốt để hoà hợp hoà giải: sửa đổi hiến pháp. Vì cam kết phục tùng chủ
nghĩa bành trướng Đại Hán mà quyền lực cai trị vẫn ‘ấn nút’ kiên định
chủ nghĩa, vẫn toàn diện tuyệt đối, vẫn quốc doanh chủ đạo, vẫn sở hữu
toàn dân… Tức là quyền lực cai trị vẫn kiên định tước đoạt mọi quyền và
lợi ích cơ bản của người dân.
Bước đầu tiên,
quyết định, rất hoà bình của hoà hợp hoà giải là sửa đổi hiến pháp đã bị
bỏ qua. Hô hào hoà hợp hoà giải trong ngoài nhân 30/4 phải chăng là trò
lừa đảo? Không đủ ý chí chính trị để thủ tiêu các nguyên nhân gốc rễ đẻ
ra bạo loạn, khởi nghĩa nông dân? Có Trung quốc vĩ đại hậu thuẫn thì sá
gì các cuộc khởi nghĩa. Trung quốc vĩ đại cũng đang lâm trận với với
các cuộc khởi nghĩa nông dân thì Việt Nam phải làm gì để tự cứu?
Nếu
quyền lực cai trị thấy được nguy cơ và thời cơ hoà hợp hoà giải thì
nhân 30/4 nên cùng với nhân dân đồng ca với Trịnh công sơn: Ta cùng lên đường Đi xây lại Việt Nam… Đi xây lại tự do. Không
cùng đồng ca với nhân dân thì phải chấp nhận đối đầu với nhân dân trong
cuộc khởi nghĩa toàn dân chống ngoại xâm giống với cuộc khởi nghĩa
trước đây do đảng lãnh đạo.
Nếu còn ý chí chính trị vì một Việt Nam độc lập, thống nhất, tự chủ, phú cường, văn minh, dân chủ thì nên cấp tốc tu chính hiến pháp lần nữa (theo đề xướng của Kiến nghị 72)
nhằm thủ tiêu mâu thuẫn đối kháng, mất còn giữa nhà nước và nhân dân,
thoát ly sự khống chế của bành trướng đại Hán để ngày 30 tháng 4 không
bị đặt thêm cho cái tên là ngày mở đầu cho quá trình Bắc thuộc lần thứ
hai, và vĩnh viễn không còn ngày 30/4 nào nữa.
Do nóng lòng vì hiện tình đất nước, bài viết có những từ ngữ không được lịch sự, xin cáo lỗi.
Mời nghe bài hát: http://nhacso.net/nghe-nhac/dung-lai-nguoi-dung-lai-nha.WllSW0Ra.html
T.M.T.
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét