Boxitvn
Thiện Tùng
Cách
đây vài tuần, ngồi chung trong bàn ăn ở một tiệc cưới, một quan chức
đương quyền nói với những người trong bàn: “Ở Mỹ, ở Nga, ở Đức… bao giờ
cũng đều do một đảng lãnh đạo. Vậy là Đảng lãnh đạo đâu phải chỉ riêng ở
Việt Nam, sao cứ nhằm vào Đảng CSVN mà chôm chỉa châm chích…?”.
Một câu nói đánh đồng, đánh lận con đen, xảo biện vụng về thốt ra từ cửa miệng của một quan chức. Thật là thiển cận và ngụy biện.
Về mặt lý luận, cạnh tranh
là xu thế phát triển mọi mặt đời sống xã hội, chính trị là một mặt
thiết yếu của đời sống xã hội, chính trị cũng phải cạnh tranh - nhất nguyên, độc đảng là thủ tiêu cạnh tranh.
Về
mặt chính trị, muốn có xã hội dân chủ thật sự nhất thiết phải đa
nguyên, đa đảng. Nhưng “Quý hồ tinh bất quí hồ đa”, nhiều đảng phái quá
cũng dễ gây rối loạn xã hội, chỉ cần vài ba đảng “danh chánh ngôn thuận”
do Hiến định ra cạnh tranh trên “thương trường” chính trị là đủ.
Chính danh, ngụy danh
Nói đảng lãnh đạo là chưa rõ.
Phải nói rõ lãnh đạo đối tượng nào, diện rộng hẹp ra sao … mới xác định
xem sự lãnh đạo ấy có chính danh hay không. Nếu đảng nào đó lãnh đạo
với đối tượng đảng viên trong phạm vi đảng của mình là chính danh, không
có chi bàn luận. Việc cần luận bàn ở đây là đảng lãnh đạo “Nhà nước và
Xã hội” – lãnh đạo quốc gia dân tộc.
Bất kỳ đảng
nào lãnh đạo “Nhà nước và Xã hội” mà không thông qua cạnh tranh (thi
đấu) theo thể thức trưng cầu dân ý (bầu cử) xem là không chính danh
(ngụy danh).
Một quốc gia mà nhất nguyên, độc
đảng là thiếu hẳn sự cạnh tranh - chẳng lẽ mình tranh với mình? Thế là
sa vào độc tôn, chuyên chính…, tha hồ tự tung tự tác.
Ở những nước dân chủ, đa nguyên, đa đảng, đảng lãnh đạo do dân phong:
những đảng ra tranh cử phải chấp nhận cử đại diện “thi đấu” với nhau
theo thể thức trưng cầu dân ý (bầu cử). Đảng nào thắng sẽ chấp chính
theo nhiệm kỳ do Hiến định. Đảng chấp chính được quyền thành lập
chính phủ để thực hiện những gì mình đã hứa với cử tri. Khi đã chấp
chính, không được lấy tư cách đảng mình, mà phải lấy tư cách Nhà nước
dân cử quản lý xã hội theo pháp luật (Hiến pháp và Luật). Ai tham gia bộ
máy Nhà nước thì được hưởng lương từ ngân sách quốc gia, ngoài ra là tự
túc. Nếu làm đủ “thủ tục”: chấp nhận thi đấu, chấp nhận trưng cầu dân ý thì phải công nhận sự lãnh đạo của họ là chính danh.
Ở các nước nhất nguyên, độc đảng, chuyên chính, đảng lãnh đạo do tự phong,
không “thi đấu” – chẳng lẽ mình đấu với mình, không thông qua trưng cầu
dân ý (bầu cử), tự đặt cho mình “sứ mệnh lịch sử” lãnh đạo Nhà nước và
Xã hội muôn năm . Với quyền hành tự xem như trời ban ấy, Đảng tha hồ mà “độc”. Vì “nhận lớp” như thế nên bị xem là không chính danh.
Những cái “độc” dưới chuyên chính nói chung, chuyên chính vô sản nói riêng
Lãnh
đạo theo kiểu tự phong, “danh không chính, ngôn không thuận” không
tránh khỏi “trống đánh xuôi kèn thổi ngược”. Để giữ địa vị thống trị của
mình, không còn cách nào khác phải “độc”. Chính quyền chuyên chính bất
kỳ đều chứa đựng trong đó những yếu tố tàn độc như độc tôn, độc quyền,
độc đoán, độc tài… Nhiều cái độc như vậy thì mong gì có xã hội công bằng, dân chủ, văn minh, và xã hội tránh sao khỏi phân chia hai giai tầng cai trị và bị trị. Chuyên
chính là khái niệm chung, chuyên chính vô sản là khái niệm riêng.
Chuyên chính bất kỳ đều có chung một thuộc tính, dầu có cố đến đâu cũng
không tránh khỏi rơi vào những cái độc và phân chia giai tầng như đã
nói. Độc tôn là tuân theo một chủ thuyết; Độc quyền là đảng lãnh đạo Nhà nước và Xã hội một cách trực tiếp, toàn diện và tuyệt đối; Độc đoán là đảng trọn quyền nhận định và phán quyết mọi mặt đời sống xã hội; Độc tài
là đảng luôn xem mình tài ba xuất chúng, vạn sự thông, nói cho người ta
nghe chớ ít chịu nghe người ta nói, thích được tán dương, ghét phản
biện – phản biện bị xem là phạm thượng, bị liệt vào loại chống đối, thù
địch...
Một số dẫn chứng về những tệ nạn dưới chuyên chính
- Bịnh bảo thủ chủ quan:
Luôn xem mình là xuất chúng, ra vẻ thầy đời, vạn sự thông… Những gì
mình nghĩ và ban ra xem là chuẩn mực, thuộc hạ chỉ phải thi hành, chẳng
khác vua chúa thời xưa “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” , kẻ nào
nghịch ý thì “trảm”.
- Bè phái thân hữu, gia đình gia tộc trị:
Hễ hữu thì hảo gom vào, bất hữu thì bất hảo thải ra; “món ngon, vật lạ”
dành cho gia đình, gia tộc theo kiểu “thừa trong nhà mới ra người
ngoài”.
- Độc chiếm quyền sở hữu: Dưới
chuyên chính vô sản, đảng xem đất nước là của riêng mình, không cần hỏi
ý dân, muốn cho không, cho thuê, cho khai khoáng, cho xây dựng, cho cư
trú… gì đó thuộc quyền của đảng. Đảng như vua, xung quanh vua có quần
thần, dưới quần thần là thần dân – tất cả là của “trẫm” (đảng), cai trị
bằng nghị quyết, chỉ thị theo kiểu xin – cho. Hiến pháp, luật để trị dân
chớ đảng thì sống ngoài vòng pháp luật. Lực lượng vũ trang là của chung
biến thành của riêng “công cụ bảo vệ chuyên chính vô sản”…
-“Vừa hồng vừa chuyên”: Việc kén chọn quan chức theo tiêu chuẩn “vừa hồng vừa chuyên”
dưới chuyên chính vô sản cũng là một đặc thù. Nói nôm na cho dễ hiểu,
chọn quan chức dựa vào 2 chứng chỉ: một là thẻ đảng viên (cạt đỏ), hai
là bằng cấp học vị (cạt xanh) – Cạt đỏ là ưu tiên số 1, xếp vào đội ngũ
lãnh đạo, cạt xanh thì xếp vào đội ngũ chấp hành. “Cạt đỏ” chủ trương
“cạt xanh” thực hiện.
Vậy là phấn đấu để trở
thành quan chức dưới chuyên chính vô sản phải đạt 2 chuẩn là quá khó?!
Nhưng nếu biết luồn lách thì vượt qua tất cả. Cái gì cũng có cái giá của
nó, phải đứng góc độ lợi ích cá nhân mà tính thiệt hơn, muốn thu thì
phải chi. Xin minh họa bằng bài thơ “Tự sự” do tôi sáng tác cách đây
cũng hơi lâu:
Lúc trẻ lưng tôi luôn thẳng ngay,
Ngẫng đầu, ưỡn ngực… trông thật oai,
Hai chân đứng thẳng, không chùn gối,
Phải trái phân minh, đáng mặt trai.
Đứng thẳng, nói ngay… chuốc đắng cay:
Chức y, lương đứng… chẳng bằng ai,
Vợ con nheo nhóc… không tiền của,
Biết cậy vào đâu, gay thật gay!
Chấp nhận bon chen… lưng phải “tôm”:
Khi luồn, khi cúi, lúc lom khom,
Quyền cao lộc cả = tài luồn lách,
Ấm cật, phì da = dẽo cái mồm.
Đầu cúi, lưng khom… ngẫm cũng hay:
Chức thăng, lương vọt… chẳng kém ai ,
Vinh thê, ấm tử… thừa tiền của,
Nhưng mất cả rồi tính thẳng ngay!
Đành rằng cũng đảng lãnh đạo, nhưng khác nhau ở chỗ chính danh hay ngụy danh mà tôi đã phân tích ở phần trên.
Theo tôi, phản biện câu nói trên như thế là đủ. Nếu nói nữa độc giả sẽ tặng cho câu chán đời “Biết rồi, nói mãi, khổ quá !”.
20/04/2014
T.T.
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét