Chính phủ ta tuyên bố : Nước Việt-nam thuộc chủ quyền của Nhân dân Việt nam .Chính phủ Mỹ không có quyền đưa quân đến chiến đấu ở bất kỳ nơi nào trên lãnh thổ Việt -nam và ở vùng biên kế cận Việt nam .
Cái này đúng thôi, vì sợ Đế quốc Mỹ nó xâm chiếm để cai trị Nhân dân ta, nó bóc lột nhân dân ta , nó tạo cho xã hội ta những kẻ ngồi không ăn bám bóc lột nhân dân để vinh thân phì da, và nhất là để “giải phóng Miền nam” thống nhất, để tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên XHCN, và nhất định phải bảo vệ cái tổ quốc XHCN, như cái sổ hưu chớ – Không hiểu bọn Liên xô- Trung cộng đem đủ thứ vào Miền bắc VN là cái gì- Quên, là anh em một nhà.- Nay đừng kêu gào đừng trách ai cả , coi kỳ lắm, đã bảo rước thằng ăn cướp vào nhà nó ngồi ì đuổi không đi, rồi mà.
Tác giả dẫn chứng cái sắc lệnh của Chính thể VNCH làm chi (tôi cũng đã làm tay sai liếm gót giày ĐQ Mỹ) , lấy của VNDHCH yêu tổ quốc XHCN là đủ rồi , Chính thể VNCH bán nước, hại dân, tôn thờ chủ nghĩa ngoại lai vong bản,…đã bị cách mạng (Việt cọng) chưởi nhiều rồi, tôi nghĩ là đừng nhắc đến VNCH nữa, riêng tôi cảm thấy buồn và mặc cảm khi thấy nhắc lại thì nhớ ngay cái tội bán nước và vay nợ máu nhân dân- Còn lúc đó anh em lính chúng tôi chỉ biết Tổ quốc Việt nam, Trung cộng nó cướp thì có thua cũng đánh, thà chúng tôi hy sinh chớ không chịu mất nước, nhưng khổ nỗi vận tàn cho nên Mỹ là Đồng minh mà chơi không đẹp, 40 năm rồi, hiện nay mất còn ai làm gì thì làm đi, cũng tại Đồng bào MN và đám chính khách lưu manh ngu xuẩn thời VNCH mà chúng tôi bị vạ lây- Già rồi, muốn yên, lớp trẻ nay có học nhiều ,tùy mà lo vận mệnh cho chính Tổ quốc VN của mình, còn muốn làm nô thuộc thì xin mời- Bọn Bắc kinh nó có qua thì cỡ như chúng tôi nó có giết cũng đủ đời rồi.
Boxitvn
Nguyệt Quỳnh
Có lẽ không có gì cay đắng hơn phải làm công dân của
nước Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, nhất là trong những
ngày này. Phải ngồi nhìn sự nhu nhược của lãnh đạo trước từng tấc đất đã
mất, từng tấc biển đang mất dần trong sự hung hăng lấn chiếm của quân
thù. Sự nhu nhược vượt quá mức chịu đựng, thể hiện ngay từ các phát biểu
của các tướng lĩnh trong quân đội. Một quốc gia độc lập với một lịch sử
hào hùng, nay trở thành một nước chư hầu, mất hết cả khả năng phản
kháng.
Điều cần phải nói là sự phản bội đã bắt đầu ngay từ
những năm tháng, khi người dân đặt hết niềm tin và cả sinh mạng của mình
vào sự lãnh đạo của đảng. Công hàm Phạm Văn Đồng đã được ký kết vào cái
giai đoạn mà đảng được tin yêu nhất. Giai đoạn 1954-1959 là khoảng thời
gian mà dân chúng miền Bắc sẵn sàng chấp nhận thiếu thốn, sẵn sàng hy
sinh mạng sống, dưới ngọn cờ của đảng để bảo vệ độc lập nước nhà.
Nhưng lòng ái quốc và niềm tin của người dân đã bị
phản bội. Trong lúc đưa hàng ngàn thanh niên vào miền Nam với danh nghĩa
chống Mỹ xâm lược, nhân dân không hề biết rằng sau lưng họ, cấp trên đã
ký tặng đất đai của tổ quốc cho Trung Cộng. Phạm Văn Đồng đã lẳng lặng
ký công hàm công nhận lãnh hải “lưỡi bò” thuộc về Trung Cộng vào ngày
14/09/1958. Cho đến nay, những tài liệu gây nhiều ngỡ ngàng đau đớn này
đang được Trung Cộng trưng ra làm bằng chứng trước thế giới. Rõ ràng
lãnh đạo CSVN sẵn sàng đặt lợi ích trước mắt của đảng lên trên mọi điều
thiêng liêng và trên cả danh dự của chính đảng CSVN.
Bảy năm sau kể từ ngày ông Phạm Văn Đồng đặt bút ký
bức công hàm oan nghiệt này, ngày 10/5/1965 báo Nhân Dân lại một lần nữa
khẳng định Hoàng Sa là của Tàu. Nguyên văn: Ngày 9/5/1965, Chính
phủ Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã ra tuyên bố về việc
Chính phủ Mỹ lập “khu tác chiến” của quân Mỹ tại Việt Nam,
chỉ rõ: “Việc Tổng thống Mỹ Giôn-xơn xác định toàn cõi Việt
Nam và vùng ngoài bờ biển Việt Nam rộng khoảng 100 hải lý cùng một bộ phận lãnh hải thuộc quần đảo Tây Sa của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa
là khu tác chiến của lực lượng vũ trang Mỹ”, đây là đe dọa
trực tiếp “đối với an ninh của Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
và nước láng giềng”. Bài báo này chắc chắn không là bài báo duy
nhất. Hẳn là trước và sau nó còn có nhiều bài khác. Chính những bằng
chứng đau đớn trên giấy trắng mực đen này, khi được Bắc Kinh đem ra sử
dụng trong những ngày gần đây, đã biến thứ lập luận ngây thơ, rằng “công
hàm Phạm Văn Đồng không nhắc tới Hoàng Sa – Trường Sa” thành loại lý
luận trẻ con mà Ban Tuyên Giáo CSVN quen dùng với người dân Việt Nam.
Tiếp đến là một tài liệu gây nhiều âu lo nhất cho đến
nay, đó là các bản đồ được in ấn bởi Cục Đo Đạc và Bản Đồ, trực thuộc
Văn phòng Thủ tướng nước VNDCCH. Những bản đồ này cũng ghi các quần đảo
Hoàng Sa, Trường Sa là Tây Sa và Nam Sa như Bắc Kinh căn dặn. Chữ viết
của công hàm Phạm Văn Đồng nay được diễn đạt bằng hình vẽ và nhân rộng
hàng ngàn, hàng vạn lần, do chính văn phòng thủ tướng in ấn. Cãi làm sao
bây giờ ?!
Chưa hết, chứng tích bán nước của lãnh đạo đảng còn
nằm sờ sờ trên các trang sách giáo khoa lớp 9 do Bộ Giáo Dục VNDCCH biên
soạn mà nay Bắc Kinh đang trưng ra trước cả thế giới. Nguyên văn: Vòng
cung đảo từ các đảo Nam sa, Tây sa đến các đảo Hải nam, Đài loan, quần
đảo Hoành bồ, Châu sơn … làm thành một bức “trường thành” bảo vệ lục địa
Trung quốc. Điều đau lòng là đã biết bao thế hệ học sinh non trẻ đã
phải nhớ nằm lòng rằng các quần đảo đó là “Tây Sa” và “Nam Sa”, và là
đảo của Trung Cộng. Cha ông ta suốt mấy ngàn năm đổ biết bao xương máu,
thời đại nào cũng căng mình ra để giữ gìn từng tấc đất của tổ tiên
truyền lại. Nay CSVN không chỉ để mất đất, mất biển, mà còn buộc các thế
hệ tương lai phải chấp nhận đó là chuyện đã rồi. Khó mà không gọi đó là
những hành động chủ tâm phản quốc.
Hiển nhiên, đây chỉ mới là một vài tài liệu khởi đầu
mà Bắc Kinh tung ra. Năm tháng của các tài liệu trên cho thấy Bắc kinh
đang có cả kho dữ liệu mà chúng đã thu thập trong nhiều thập niên qua.
Điều đó cũng là bằng chứng cho thấy ý đồ xâm lấn của Bắc Kinh đã có từ
rất lâu — từ thời ông Hồ Chí Minh còn sống dài cho đến ngày hôm nay —
đặc biệt bao gồm cả giai đoạn mà Hà Nội hí hửng ôm ấp 16 chữ vàng và 4
tốt.
Đó là chưa kể tấm bản đồ có hiện rõ 9 vạch khổng lồ
được dùng để trang trí phòng họp tại trụ sở thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng,
nơi mà hàng ngày đủ loại các quan chức thượng tầng ra vào họp hành và
không ai, kể cả ông Nguyễn Tấn Dũng, cảm thấy có chút gì khó chịu hay
nhục nhã. Bao giờ thì Bắc Kinh sẽ dùng luôn các hình ảnh này làm bằng
chứng chủ quyền của chúng?
*****
Trước cả khối những văn kiện oan nghiệt nêu trên, tôi
bất chợt nhớ tới bản sắc lệnh của Tổng Thống Ngô Đình Diệm ký ngày
13/7/1961, dời thẩm quyền quản trị quần đảo Hoàng Sa từ tỉnh Thừa Thiên
vào tỉnh Quảng Nam.
Tới bao giờ việc bảo vệ từng tấc đất giang sơn mới sẽ
lại là trách nhiệm tối thượng nhưng rất bình thường và đương nhiên của
mọi chính phủ và mọi người dân Việt Nam?
N.Q
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét