Boxitvn
Hà Huy Sơn
Bàn về vấn đề đa nguyên chính trị và đa đảng, tôi chỉ xin trích dẫn Bách khoa toàn thư mở Wikipedia:
“Đa nguyên theo nghĩa tổng quát là sự xác nhận và chấp nhận tính đa dạng. Khái niệm này thường được dùng theo nhiều cách khác nhau trong nhiều vấn đề khác nhau. Trong chính trị,
sự xác nhận tính phong phú về các mối quan tâm và niềm tin của toàn thể
công dân là một trong số các đặc tính quan trọng của nền dân chủ hiện đại. Trong khoa học,
khái niệm này thường miêu tả quan điểm cho rằng có vài, không phải duy
nhất, phương pháp, lí thuyết hay quan điểm là hợp lí hoặc đáng tin cậy.
Thái độ này được cho là một yếu tố quan trọng cho tiến bộ khoa học.
Thuật ngữ đa nguyên cũng được dùng với một số nghĩa khác trong ngữ cảnh tôn giáo và triết học.
Triết
học: Học thuyết triết học đa nguyên luận chỉ thừa nhận sự tồn tại của
nhiều nguyên thể khác biệt, độc lập với nhau trong thế giới, thế giới
được hợp thành bởi nhiều bản nguyên.
Kinh tế - chính trị: Học thuyết đa nguyên trong kinh tế - chính trị học cho rằng cần có nhiều lực lượng chính trị, nhiều đảng phái trong một quốc gia (chống lại vai trò độc quyền lãnh đạo của một đảng); nhiều thành phần kinh tế cùng tồn tại và đua tranh với nhau, không có thành phần kinh tế chủ đạo.”
Tôn
giáo là một phạm trù triết học, chính trị hay nói cách khác đa tôn giáo
chính là đa nguyên chính trị. Trong lịch sử Việt Nam rất nhiều tôn giáo
được du nhập, hình thành và tồn tại ở Việt Nam từ hàng ngàn năm. Chỉ
tính riêng về tôn giáo cũng đủ khẳng định đa nguyên chính trị là một
thực tế khách quan ở Việt Nam.
“Hệ thống đa đảng là hệ thống mà ở đó có hai hoặc nhiều hơn các đảng chính trị có khả năng giành quyền điều hành chính phủ một cách độc lập hay liên minh với nhau.
Không giống như hệ thống một đảng phái
hay hệ thống không đảng phái, hệ thống đa đảng khuyến khích toàn bộ cử
tri thành lập nhiều nhóm đặc trưng riêng, được công nhận chính thức và
thường được gọi là các đảng chính trị. Mỗi đảng tranh cử từ những cử tri
hợp thức (được cho phép bầu). Hệ thống đa đảng là thiết yếu trong một
nền dân chủ đại nghị, vì nó ngăn ngừa sự lãnh đạo của một đảng duy nhất
dẫn đến những chính sách không mang tính cạnh tranh (được đưa ra thách
thức bởi các đảng phái khác).
Nếu chính phủ gồm các ghế được bầu ra, các đảng có thể chia quyền theo đại diện tỉ lệ hoặc luật thắng với đa số tương đối.
Ở đại diện tỉ lệ, mỗi đảng giành được một số ghế theo tỉ lệ phiếu bầu
mà đảng đó nhận được. Còn ở thắng với đa số tương đối, cử tri được chia
thành nhiều khu vực, mỗi khu vực một người được chọn cho một ghế bởi đa
số phiếu. Luật thắng với đa số tương đối không có lợi cho sự phát triển
của nhiều đảng, và chúng tự nhiên hướng đến một hệ thống chỉ có hai
đảng, nơi chỉ có hai đảng có cơ hội thực sự trong việc đưa ứng viên của
họ giành chiến thắng (hệ quả này còn gọi là luật Duverger). Trái lại,
đại diện tỉ lệ không có khuynh hướng này và cho phép nhiều đảng chính
phát triển.
Sự khác biệt này không phải là không
có liên quan với nhau. Một hệ thống hai đảng đòi hỏi cử tri đứng vào
các khối lớn, nhiều khi lớn đến nỗi họ không thể đồng ý với các nguyên
tắc chung. Theo cách nghĩ này, một số thuyết cho rằng điều này những ứng viên ôn hòa
sẽ giành chiến thắng. Trong khi đó, nếu có nhiều đảng chính, mỗi đảng
có số phiếu bầu về cơ bản ít hơn đa số, các đảng buộc phải liên minh với
nhau để thiết lập một chính phủ. Điều này cũng khuyến khích một đường
lối ôn hòa. Hoa Kỳ là một ví dụ cho hệ thống đa đảng nhưng chỉ có hai
đảng từng điều hành chính phủ. Đức, Ấn Độ, Pháp và Israel là những quốc
gia điển hình đang sử dụng hệ thống đa đảng một cách hiệu quả trong nền
dân chủ của mình. Với những nước này, nhiều đảng chính trị thường thiết
lập liên minh để tạo thành một khối mạnh cho việc điều hành chính phủ.
Ngày
nay, hệ thống này được áp dụng tại hầu hết các quốc gia trên thế giới
như Vương quốc Anh, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, Canada, Ý, Nga, Đức, Ấn
Độ, Thái Lan, Campuchia, Nigieria, Cameroon.” (Nguồn – Wikipedia).
Ngược lại với đa đảng là chế độ độc đảng được áp dụng tại một số quốc gia xã hội chủ nghĩa
như Việt Nam, Cuba, Liên bang Xô viết cũ, Lào, Cộng hòa Dân chủ Nhân
dân Triều Tiên, Trung Quốc (danh nghĩa là đa đảng nhưng thực chất là do
Đảng Cộng sản lãnh đạo)
Nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hoà và Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã từng đa đảng (gồm các
đảng: Đảng Lao động Việt Nam - Đảng Cộng sản Việt Nam, Đảng Xã hội Việt
Nam và Đảng Dân chủ Việt Nam), nhưng thực chất cũng như Trung Quốc.
Hệ
tư tưởng là cơ sở của một đảng phái chính trị. Đa nguyên chính trị thì
tất yếu có đa đảng. Lợi ích quốc gia, dân tộc sẽ tùy thuộc vào thể chế
đó là đa đảng hay độc đảng, nó quyết định chính sách đối nội, đối ngoại.
Hà Nội, ngày 02/07/2014
H. H. S.
Tác giả gửi BVN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét