Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
Đỗ thị Minh Hạnh: Thưa quí thính giả, thực sự Hạnh bị giam ở 6 trại chứ không phải 5 trại, có một trại trung chuyển nơi đó Hạnh ở 21 ngày là Trại giam Long An.
Có hai điều mà Hạnh rất nhớ, thứ nhất ở trại nào cũng rực lên tình yêu nước cháy bỏng của anh em cùng chiến đấu với mình. Ấn tượng mà Minh Hạnh nhớ nhất là ở Trại giam Trà Vinh, ba anh em ( Hạnh, Hùng và Chương) cùng khích lệ tinh thần cho nhau bằng ý chí kiên cường, quật khởi nhất; theo Hạnh nghĩ là vô cùng tuyệt vời. Và song song đó trải qua những trại giam mà Hạnh bị khủng bố tinh thần, bị đánh đập; họ sử dụng những tù nhân khác để đánh đập, xúc phạm và nhốt Hạnh trong một cái xe để thấy họ đối xử với Hạnh không phải như một con người.
Gia Minh: Ngoài tù nhân Mai thị Dung, Hạnh còn gặp những nữ tù nhân nào khác nữa?
Đỗ thị Minh Hạnh: Thực sự Hạnh cảm thấy vô cùng may mắn khi chuyển sang trại Xuân Lộc. Tuy bị đánh đập như thế, nhưng Hạnh luôn cảm thấy hạnh phúc vì gặp được những chị em tù nhân chính trị vô cùng quật cường, kiên cường là bà Dương thị Tròn, chị Mai thị Dung, chị Trần Thị Thúy và chị Tạ Phong Tần. Đó là những người mà Hạnh cảm thấy vô cùng tự hào
Hạnh bị khủng bố tinh thần, bị đánh đập; họ sử dụng những tù nhân khác để đánh đập, xúc phạm và nhốt Hạnh trong một cái xe để thấy họ đối xử với Hạnh không phải như một con ngườiGia Minh: Tất cả bị giam chung và mọi người có thể chia sẻ, trao đổi quan điểm hay không?
Đỗ thị Minh Hạnh
Đỗ thị Minh Hạnh: Khi Hạnh nhập trại giam Xuân Lộc thì những tù chính trị đều bị giam riêng; họ không cho những tù chính trị khác tiếp xúc với Hạnh, cũng như không cho Hạnh đến bên cạnh những người đấu tranh chính trị. Tuy nhiên sau một trận bạo loạn tại Trại giam Xuân Lộc, họ sắp xếp và chuyển tất cả tù nhân chính trị vào một phòng và các tù nhân chính trị là độc lập. Sau khoảng thời gian chừng 2 tháng, họ chuyền các tù nhân chính trị sang một khu độc lập, tách biệt với các tù khác. Tại đó các tù nhân chính trị sinh hoạt với nhau và không biết thế giới bên ngoài như thế nào.
Gia Minh: Trong thời gian đó bị bệnh tật, vậy sức chịu đựng của một người phụ nữ như Hạnh ra sao?
Đỗ thị Minh Hạnh: Thật sự mà nói, trong tù không phải chỉ riêng Hạnh mà rất nhiều người bị bệnh tật, mà nguyên nhân thì có nhiều lắm. Nhưng bệnh tật đối với Hạnh chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Hạnh xác định vấn đề đó không quan trọng bằng tinh thần của Hạnh. Cho nên mọi vấn đề như thế nào đi nữa cũng luôn luôn vượt qua.
Không chỉ riêng Hạnh, có những trường hợp bệnh tật nằm một chỗ không thể đi được. Nhưng ý chí của các chị, các anh rất kiên cường, quật cường. Điều đó tạo cho Hạnh một sức mạnh, động lực để Hạnh càng kiên cường hơn nữa khi phải đối diện với những trận tra tấn bằng vũ lực, tinh thần như vậy.
Gia Minh: Có những lần gia đình đi thăm về cho biết Hạnh có những lần chống lệnh buộc phải đi lao động, những lần đó thế nào?
Đỗ thị Minh Hạnh: Có những lần bị tra tấn vì chống đối, thực sự Hạnh rất nhã nhặn với họ. Trước khi xảy ra những vụ bạo lực đối với Hạnh, Hạnh đã xin được gặp ban để trình bày một cách trực tiếp, trên tinh thần thiện chí. Thế nhưng họ đã không gặp gỡ Hạnh, mà lại ép các chị em khác phải bị phơi nắng, bị hành hạ bạo lực. Họ sử dụng những điều đó khiến các chị em bức xúc và từ chỗ bức xúc đó dẫn đến những hành vi, hành động bạo lực của họ đối với Hạnh.
Có những lần bị tra tấn vì chống đối, thực sự Hạnh rất nhã nhặn với họ. Trước khi xảy ra những vụ bạo lực đối với Hạnh, Hạnh đã xin được gặp ban để trình bày một cách trực tiếp, trên tinh thần thiện chí. Thế nhưng họ đã không gặp gỡ Hạnh, mà lại ép các chị em khác phải bị phơi nắng, bị hành hạ bạo lựcGia Minh: Nay ra tù, Hạnh thấy có những thay đổi gì so với trước khi bị bắt?
Đỗ thị Minh Hạnh
Đỗ thị Minh Hạnh: Khi trở lại Hạnh thực sự thấy rất hứng khởi, vì Hạnh thấy xã hội bắt đầu thay đổi, bắt đầu chuyển hướng một cách tích cực sau 4 năm, 4 tháng, 3 ngày bị ở trong chốn lao lý, nhà tù cộng sản.
Thực sự mà nói điều hạnh phúc là những anh em, chiến hữu của Hạnh trước đây vẫn luôn luôn quật cường. Thứ hai, càng ngày càng nhiều những anh em đứng lên đấu tranh cho quê hương đất nước; đặc biệt là giới trẻ. Điều đó làm Hạnh vô cùng hạnh phúc. Giới trẻ càng phát triển hơn là động lực khuyến khích, làm Hạnh càng tự tin, càng vững mạnh bước tiếp con đường mà mình đã lựa chọn.
Gia Minh: Chắc chắn Hạnh phải dành thời gian để đi khám chữa bệnh, rồi mới tiếp tục công việc?
Đỗ thị Minh Hạnh: Vâng, có lẽ trong thời gian sắp tới gia đình sẽ sắp xếp cho Hạnh được đi khám để xem xét có bệnh hay không. Nếu không có bệnh thì thực sự vô cùng vui mừng; còn nếu có bệnh phải kịp thời điều trị.
Gia Minh: Và Hạnh còn điều gì nói với thính giả đang nghe Hạnh nói lúc này?
Đỗ thị Minh Hạnh: Thực sự hạnh rất hạnh phúc, cám ơn quí vị thính giả, tất cả anh, chị, em, cô chú, bác gần xa, trong và ngoài nước, các cơ quan thông tin ngôn luận, các cơ quan chính phủ các nước đã ưu ái giúp đỡ Hạnh trong thời gian qua.
Tất nhiên trong thời gian đầu về, Hạnh có nhiều thiếu sót, mong quí vị thông cảm cho.
Hạnh chỉ hy vọng rằng công cuộc đấu tranh của tất cả anh em, chiến hữu, của người dân Việt Nam sẽ phát triển luôn vững mạnh và trải rộng trên khắp đất nước Việt Nam để đất nước Việt Nam sẽ có được chiếu sáng rực rỡ nhất. Đó là điều Hạnh luôn mơ ước, luôn khát khao.
Gia Minh: Thay mặt quí thính giả của Đài Á Châu Tự Do. Cám ơn Hạnh đã dành cho Đài cuộc nói chuyện này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét