Phó Thủ tướng, Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh (phải)
tiếp đón Ủy viên Quốc vụ viện Trung Quốc Dương Khiết Trì tại Nhà khách
Chính phủ, Hà Nội, ngày 18/6/2014. AFP
Kính thưa quí vị và các bạn, kể từ tối nay Kính Hòa sẽ đến vớiquí vị
và các bạn trong Tạp chí Điểm Blog hàng tuần mỗi tối thứ hai. Câu chuyện
trên các blogs suốt một tháng qua không có gì khác ngoài những bi hùng
ngoài biển Đông đang dậy sóng khi những chiếc tàu Việt nam nhỏ bé bị vùi
dập bởi kẻ địch mạnh hơn, và cả những bi hài khi nơi hội trường Ba
Đình, một không khí bình thường im lặng và im lặng. Một chính sách ngoại giao trịch thượng
Câu chuyện giàn khoa Trung quốc trên thềm lục địa Việt nam vẫn chưa đến
hồi chấm dứt. Những dòng dầu mỏ khoáng sản dưới thềm lục địa chưa thấy
đâu nhưng đã thấy những dòng tình cảm sôi sục của người dân nước Việt
trước họa phương Bắc. Như đổ thêm dầu vào dòng lửa tình cảm sôi sục đó,
người đứng đầu ngành ngoại giao của đảng cộng sản Trung quốc Dương Khiết
Trì nói với báo chí nước Trung Hoa cộng sản rằng Việt nam là một đứa
con hoang đàng, rằng nên trở về theo tiếng gọi khổ đau của Trung quốc!
Câu nói của họ Dương nhanh chóng được các phương tiện truyền thông
quốc tế loan tải, chỉ trong vài giờ đồng hồ cả thế giới này biết rằng
Trung quốc không còn giấu diếm gì nữa, rằng Trung quốc tự coi mình là kẻ
dạy bảo người khác, và nhất là dạy bảo kẻ láng giềng phương Nam cùng ý
thức hệ cộng sản.
Và để làm rõ hơn những điều dấu giếm bao năm trường ấy, blogger nghệ
sĩ Song Chi tìm lại những gì chính những người cộng sản Việt nam công bố
trong những năm mà hai chính quyền cộng sản coi nhau như một mất một
còn.
Chúng ta phải giành cho được Đông Nam
châu Á, bao gồm cả miền nam VN, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và
Singapore… Sau khi giành được ĐNCÁ, chúng ta có thể tăng cường được sức
mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu
với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…
Mao Trạch Đông
“Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả miền nam
Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore… Sau khi giành
được Đông Nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng
ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên
Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…” Đây là câu nói của ông
Mao Trạch Đông được Nhà xuất bản Sự Thật của đảng cộng sản Việt nam
trích dẫn trong tài liệu “Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong
30 năm qua” hồi năm 1979.
Tiếc thay Sự thật, như tên nhà xuất bản của đảng, lại biến đi đâu mất
kể từ Hội nghị Thành Đô năm 1990. Kể từ khúc quanh lịch sử hãy còn
nhiều bí ẩn ấy, quan hệ Việt nam Trung quốc lại được phủ dưới những câu
thắm tình hữu nghị, bốn tốt 16 chữ vàng.
Phải chăng sự hữu nghị ấy cũng nằm trong ý tưởng tự giấu mình của
những người kế tục sự nghiệp ông Mao Trạch Đông, đó là Thao quang dưỡng
hối. Hãy nghe cựu Đại tá quân đội nhân dân Việt nam Bùi Tín trình bày. Tôi nhớ là cách đây gần 30 năm, ông Đặng Tiểu Bình đã dặn Giang
Trạch-Dân, rỉ tai dặn kỹ 4 chữ “Thao quang dưỡng hối” tức là 30 năm tới
hãy tránh ánh sáng, dưỡng hối là nuôi dưỡng bóng tối, cái âm mưu bốn
hiện đại ấy. Trong thời kỳ đó đừng lộ nanh vuốt vội, đừng vội mà bị chặn
lại.
Nay có vẻ những người cộng sản Trung quốc không còn kiên nhẫn nữa. Từ Bốn tốt thắm tình đồng chí họ chuyển sang Bốn không được của người thầy đe nẹt tên học trò ngỗ nghịch. Hãy nghe Tân Hoa Xã, hãng tin của đảng cộng sản Trung quốc tuyên bố “Thứ nhất, không được đánh giá thấp quyết tâm và năng lực bảo vệ
chủ quyền của Trung Quốc với các đảo trên Nam Hải; Thứ hai, không được
sử dụng các tư liệu mà Việt Nam tự nhận là “tư liệu lịch sử” để gây hiểu
lầm cho cộng đồng quốc tế và dư luận Việt Nam về chủ quyền ở Tây Sa,
Nam Sa; Thứ ba, không được lôi kéo các nước khác can thiệp vào Nam Hải;
Cuối cùng là không được phá bỏ mối quan hệ Việt Trung sau 20 năm bình
thường hóa quan hệ”.
Đến mức như thế này thì có lẽ như blogger Giang Nam Lãng tử viết trong một lời bình: Xem ra tình hữu nghị ấy không chỉ “viển vông” mà còn rất độc hại đối với VN.
Thế mà vẫn còn người hy vọng sói có thể
thành cừu. Còn anh Dove vẫn tin vào CNXH sẽ thắng lợi toàn cầu. Tư bản
nhất định thất bại. Đó là điều tôi suy nghĩ mãi về một thế hệ như anh
hay những kẻ bái vọng phương Bắc, quì mọp dưới chân họ, nhưng đâu có
thoát khỏi chiến tranh bên miệng hố
blogger Hiệu Minh
Cái viễn vông ấy không phải Giang Nam Lãng tử là người nói đầu tiên
mà là từ lời tuyên bố hùng hồn của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, như để
thỏa lòng mọi người dân Việt. Nhưng còn những người đồng chí phương bắc
của ông thì sao? Mà đâu chỉ riêng ông, câu hỏi này nên đặt ra cho hơn ba
triệu đảng viên cộng sản Việt nam vẫn còn đứng dưới bóng cờ đỏ búa liềm
vàng với các đồng chí phương Bắc.
Trong một lời kêu gọi những người còn luyến tiếc ý thức hệ, trong bài Thư gửi anh Dove, blogger Hiệu Minh viết Hôm nay quan hệ Việt Trung đã quá rõ, chiêu bài ý thức hệ chỉ là thứ họ mang lừa những người nhẹ dạ nghe theo.. Thế mà vẫn còn người hy vọng sói có thể thành cừu. Còn anh Dove
vẫn tin vào CNXH sẽ thắng lợi toàn cầu. Tư bản nhất định thất bại. Đó là
điều tôi suy nghĩ mãi về một thế hệ như anh hay những kẻ bái vọng
phương Bắc, quì mọp dưới chân họ, nhưng đâu có thoát khỏi chiến tranh
bên miệng hố. Cuộc chiến sẽ không cân xứng
Chiến tranh thì đã xảy ra rồi, không phải chỉ trong hàng ngàn năm
lịch sử mà các nhà sử học cộng sản có thể đổ cho sự hung hăng tàn ác của
các chế độ phong kiến hai nước Việt Hoa, mà nó xảy ra ngay ở thời hiện
đại này, khi mà cả hai đảng cộng sản Việt nam Trung Hoa đang cùng nhau
xây dựng con đường xã hội chủ nghĩa, như lời tờ Hoàn cầu thời báo, tờ
báo mang tư tưởng dân tộc chủ nghĩa của đảng cộng sản Trung quốc, tuyên
bố ngay sau chuyến làm việc tại Việt nam của nhà ngoại giao họ Dương kết
thúc.
Chiến tranh đã xảy ra năm 1979 trong một tháng máu nhuộm khắp núi
rừng biên giới phía Bắc, máu của những người lính tay không đổ xuống
nhuộm đỏ biển đảo Garma năm 1988.
Chính quyền của Việt Nam là một chính
quyền độc tài, chính vì như thế nên trên trường quốc tế nó có ít sự ủng
hộ. Và để đi đến 1 liên minh quân sự với Hoa Kỳ hay một nước khác bất kỳ
thì đó là một điều khó khăn
Một bạn trẻ
Vâng chiến tranh! Chiến tranh là từ mà nhiều người Việt đã nhắc đến
trong một tháng vừa qua, nhắc đến với sự lo ngại, lẫn sự hào hùng.
Nhiều người nhắc đến chiến tranh, nhưng chiến tranh làm sao với địch
thủ mạnh hơn nhiều lần? Nhiều người nói rằng phải liên minh, liên minh
với những người mạnh mẽ có thể kềm chế kẻ xâm lược kia. Nhưng liên minh
làm sao với vị thế kẻ cô đơn ý thức hệ, và lại trớ trêu thay đồng sàng
dị mộng với kẻ có thể đánh mình. Một bạn trẻ nói. Cái chính sách quân sự của Việt Nam từ trước đến nay là làm bạn
với tất cả các nước, không liên minh với nước này để chống nước khác.
Theo em thì đó chỉ là một cách nói thôi, còn chính quyền của Việt Nam là
một chính quyền độc tài, chính vì như thế nên trên trường quốc tế nó có
ít sự ủng hộ. Và để đi đến 1 liên minh quân sự với Hoa Kỳ hay một nước
khác bất kỳ thì đó là một điều khó khăn.
Nhưng lịch sử Việt nam hiện đại lại không thiếu nghi ngại với nước
lớn Hoa Kỳ. Blogger Viết từ Sài Gòn hiến kế cho Thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng trong bài Thư gửi Ngài thủ tướng Nhưng, có một vấn đề này, ngài cần phải nhớ, Mỹ Quốc, nếu đứng
trên phương diện địa cầu mà xét, họ mới là phương Bắc, họ là trợ lực của
phương Bắc hiện tại. Điều này cho thấy họ cũng không tốt đẹp gì với một
nước nhỏ như Việt Nam mà chính sách kinh tế, đối ngoại của họ cũng như
lần bắt tay của họ với Trung Cộng để thả nổi Hoàng Sa rơi vào tay Trung
Quốc năm 1974 đã chứng minh điều này. Nước Mỹ không bao giờ bỏ ra một
đồng nào với ai nếu đồng đó không mang lại lợi nhuận cho họ (nhưng Trung
Quốc thì càng ghê gớm hơn vì họ sẽ không bỏ bất kì xu nào với ai nếu
nước đó không tan nát vì họ). Và đã đến lúc ngài phải “dĩ độc trị độc” phải lấy nước trị nước, phải lấy phương Bắc lớn hơn để trị phương Bắc nhỏ hơn.
Và quan hệ với nước lớn Hoa Kỳ lại còn làm nhức đầu các nhà lãnh đạo ở
Ba Đình hơn nữa với những đòi hỏi nhân quyền, dân quyền, minh bạch.
Người bạn trẻ nói tiếp Chỉ còn có Hoa Kỳ là một trong những nước đầu tiên lên án Trung
Quốc và ủng hộ Việt Nam. Em nghĩ là con đường như vậy thì có thể được
nhưng để đạt được nó thì phải dân chủ hóa đất nước, chấp nhận đa nguyên
đa đảng, thì khi ấy mới tiến được xa hơn.
Nhưng hãy trở lại với câu nói trịch thượng của họ Dương. Trong một chừng mực cay đắng nào đấy, blogger Cánh Cò viết: Nhưng không ít người nghĩ ngược lại: Câu nói trên hoàn toàn chính
xác. Không những chính xác, nó còn miêu tả chiều sâu thực trạng xã hội
Việt Nam từ thượng tầng lãnh đạo quốc gia tới một người dân nghèo khó
nhất, nếu người dân ấy chưa từng một lần chú ý tới các vấn đề xảy ra
chung quanh mình.
Với thực trạng mà Cánh Cò đề cập đến, quả là khó lòng chiến thắng, mà
chỉ có thể là một chiến thắng tưởng tượng như blogger Người Buôn Gió
viết trong câu chuyện nước Vệ mới nhất của anh mang tựa đề Hải chiến
liệt truyện. Trong câu chuyện ấy, sau khi nhìn thấy những chiến thuyền
của nước Vệ hay nước Việt oanh liệt chiến thắng kẻ mạnh hơn, anh lại
bừng tỉnh mà nói Người đời sau gọi đấy là Giấc mộng Nam Kha.
Vâng Nam Kha chỉ là một giấc mộng.
Đến đây xin mời quí thính giả, qúi độc giả nhớ lại hai câu thơ của
một nhà thơ cách mạng từng làm sôi động bao nhiều con tim trai trẻ cách
đây mấy mươi năm Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn ngàn năm Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?
Cũng nhớ lại hai câu thơ ấy trong lúc biển Đông dậy sóng, trong lúc
Quốc hội Việt nam im lặng một cách lạnh lùng, nhà giáo Vũ Thị Phương Anh
bùi ngùi cảm thán Tổ quốc bao giờ Lạ thế này chăng?
Ai là đứa con hoang đàng, và đâu là Tổ quốc Lạ lùng? Có lẽ câu hỏi xin dành cho quí độc giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét