Trần đức Thạch
HỘI VIÊN HỘI VĂN HỌCNGHỆ THUẬT NGHỆ AN
Vừa đi lấy tư liệu ở Vĩnh Phúc về tôi nhận được tin nhắn của cô bạn nhà văn ” nhiều người đọc bài của anh trên mạng đã nói anh viết phản động rồi đấy”. Tôi rất mừng vì nhiều người đọc bài của tôi nếu thông tin ấy là trung thực. Nhưng tôi cũng không khỏi băn khoăn vì 2 tiếng phản độngmà ai đó nhận định quy kết cho các bài viết.
Thiển nghĩ ai còn trách nhiệm công dân cũng không thể bình tâm được trước những ván nạn đời sống xã hội hiện nay. Cơ chế độc tài độc đảng đã tạo ra một bộ máy quản lý nhà nước quan liêu vô cảm. từ trên xuống dưới, họ chỉ lo vơ vét cho đầy túi tham còn dân tình thì ‘ Sống chết mặc bay”.
Mà đâu chỉ có thế họ sinh ra một lớp cường hào mới hết sức hung hãn. Chúng chà đạp lên hiến pháp và pháp luật rất trắng trợn. Ở nông thôn cho tới thành thị, đâu đâu cũng đầy rẫy bất công. Ai lên tiếng phản đối hoặc bênh vực cho lẽ phải đều bị chúng dùng mọi thủ đoạn khủng bố dàn áp. Kể cả những thủ đoạn bẩn thỉu kiểu Maphia.
Đánh giá một cách tổng quát, từ năm 1945 đến nay, đã có bao nhiêu vụ, bao nhiêu người đã phải bỏ mạng hoặc vào tù ra tội vì chúng. 2 tiếng phản động đã bị lạm dụng một cách quá đáng. Ai đó chỉ phát ngôn một câu nói trái ý là chúng đã quy cho phản động rồi. 2 từ phản động dùng để chỉ nhũng kẻ hại dân bán nước. Nay chúng biến thành cái vòng” Khẩn cô nhi chú” giơ lên đe doạ mọi người. Khiến cho không ít công dân đủ mọi tầng lớp vì lo sợ mà đánh mất nhân cách sống. Trở nên hèn hạ đến mức khó hiểu. Kể cả những người thầy, người bạn, tôi đã từng trân trọng quý mến.
Tôi sinh năm 1952. Trước đó đã có những người cộng sản và tôi lớn lên trong chế độ xã hội chủ nghĩa. Tôi và bao nhiêu người cùng thế hệ như những tờ giấy trắng.
Đảng và nhà nước muốn vẽ gì lên đấy thì vẽ. Ngoài những điều vớ vẩn mà chúng tôi bị nhồi nhét, cũng cảm ơn chế độ trang bị cho một số tư duy biện chứng. Nghĩa là nhìn vấn đề bao giờ cũng có 2 mặt. Dùng phương pháp luận khoa học truy tận căn nguyên gốc rễ của nó.
VÍ dụ Đến nay đất nước ta vẫn còn rất nhiều người nghèo, thậm chí không ít người sống dưới mức nghèo khổ. Lý do vì sao? Đất nước ta nghèo nàn về tài nguyên ư? Cũng không phải. Nhân dân ta nhác nhớn ngu đần ư?
Cũng không phải. Tài nguyên đất đai thuộc sở hữu toàn dân nếu đúng như thế hì mọi người được hưởng lợi bình đẳng chứ? Thế mà vẫn còn số đông người nghèo khoảng cách người giàu và người nghèo ngày càng cách xa. Rõ ràng đây là lỗi của những người quản lý nhà nước phân phối không công bằng. Mà những người quản lý nhà nước là người của Đảng. Vậy Đảng phải chịu trách nhiệm và là nguyên nhân duy nhất gây ra sự nghèo đói này.
Tôi chỉ lấy một ví dụ nhỏ này thôi để bạn đọc liên tưởng ra bao nhiêu vấn đề vấn nạn khác. Tôi và những người cùng thế hệ chẳng biết gì về phong kiến lại càng không có điều kiện để liên hệ hiểu biết rõ về chủ nghĩa tư bản.
Sống hoàn toàn trong môi trường xã hội chủ nghĩa do Đảng tạo lập và cai quản, chúng tôi chỉ tự nhận thức lấy mà thôi. Nói đúng ra là cả cuộc đời chúng tôi nằm trong tay Đảng. Chúng tôi chăng có lý do gì để trở thành phản động. Đảng giáo dục đào tạo chúng tôi như thế nào thì được thế ấy. Đảng phạm quá nhiều sai lầm, Thậm chí là có tội với dân tộc sao bây giờ đổ lỗi cho chúng tôi. Nếu chúng tôi im lặng, không lên tiếng trước hiện tình bi đát của đất nước, của dân tộc thì liệu có xứng đáng là công dân mà Đảng đã dày công rèn luyện nữa không? Đảng không nên hành hạ chúng tôi nữa nếu như ” Đảng là người mẹ hiền” .
Trở lại những bài viết của tôi thì có gì đâu. Thơ toàn là cảm nghĩ bức xúc trước ” Nhân tình thế thái” . Âu cũng là lẽ thường tình của những người vốn có tâm hồn nhậy cảm. Lên án nhũng kẻ bán nước hại dân, khao khát nhân quyền, tự do dân chủ và tiến bộ xã hội thì có tội gì. Những bài ký và phóng sự thì phản ảnh những sự việc có thực, xảy ra ở từng địa phương cụ thể chứ tôi có phịa ra đâu. Vạch ra những cái xấu cái ác, biểu dương những cái tốt đẹp, cái thiện mà bị coi là phản động ư? Trong cuộc gặp mặt với ban thường vụ hội văn nghệ Nghệ An ngày 07/07/2008. Tôi đã trao đổi rất thẳng thắn:
- Tư tưởng chủ đạo của tôi trong các bài viết là thể hiện tinh thần yêu nước và phụng sự dân tộc này. Ngoài ra không có tư tưởng gì khác. Trong điều lệ của hội có điều ” Chống lại khuynh hướng phản động” Tôi đã đọc và suy nghĩ rất kỹ.
Là người cầm bút, thấy dân tình bị oan ức mà không lên tiếng bênh vực cũng là phản động. Đất nước bị bọn tham nhũng hoành hành, không vạch mặt chỉ tên cũng là phản động. Hoàng Sa, Trường Sa bị trung Quốc tuyên bố thành Tam Sa mà im hơi lặng tiếng cũng là phản động.
Thanh niên sinh viên vì yêu nước mà xuống đường biểu tình phản đối chính quyền Trung Quốc ngang ngược. Ai đó đã đưa công an ra đàn áp lại càng phản động thậm tệ. Rất nhiều kiểu phản động đang phơi mặt ra đấy sao chẳng bị hề hấn gì? Đằng này tôi …
… Chẳng biết nói gì nữa. Bị người ta quy là phản động, tôi lại cứ phải băn khoăn ” Mình là phản động thật sao?” Nếu thế thì tôi dẫm phải nước đái của cụ Hoàng Minh Chính, Bác Trần Độ và Đại tướng Võ Nguyễn Giáp mất rồi…
Tháng 8, Đêm không ngủ.
TRẦN ĐỨC THẠCH.
HỘI VIÊN HỘI VĂN HỌC
NGHỆ THUẬT NGHỆ AN
Nguồn : http://forum.datviet.com/threads/175425-G%C3%B3p-nh%E1%BA%B7t-T%C3%B4i-l%C3%A0-ph%E1%BA%A3n-%C4%91%E1%BB%99ng-th%E1%BA%ADt-sao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét