Boxitvn
André Menras – Hồ Cương Quyết
Theo tin từ mạng vietnam.net thứ Hai vừa rồi: hơn
10.000 lao động nước ngoài trong đó 90% là người Tàu vừa được tuyển dụng
bởi công ty Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh, chỉ chưa quá hai tháng sau
những sự cố đẫm máu mà khu công nghiệp này là sân khấu.
Bắc Kinh trở lại, đầu ngẩng cao, nanh sắc nhọn
Trong một hoàn cảnh hợp tác lành mạnh giữa hai nước
láng giềng và khuôn khổ trao đổi hai bên cùng có lợi, thì cái tin này lẽ
ra có thể gây nên niềm lạc quan và thậm chí cả hy vọng của cư dân địa
phương và của các nhà quan sát nước ngoài. Nhưng sự xâm nhập bạo liệt
của giàn khoan Tàu cùng với đội tàu chiến hộ tống vào vùng đặc quyền
kinh tế của Việt Nam, sau những vụ gây hấn với Viking 2, Bình Minh 2,
gây hấn với dân chài miền Trung Việt Nam đang tiếp tục xảy ra, thì sự
trở lại của đoàn ngũ « lao động » Tàu – mà việc ra đi trước đây đã được
tuyên truyền mạnh mẽ – mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Bắc Kinh trở
lại, đầu ngẩng cao và nanh vuốt thật sắc nhọn. Nó đánh dấu lãnh thổ của
mình ngay trong lòng Việt Nam!
Bình cũ rượu cũ: “Nĩ hảo ma? Huānyíng! ” [Chào bạn, khoẻ không ? Xin hoan nghênh !]
Những mối nghi ngờ cất lên từ một số công dân VN vậy là được xác nhận : cuộc mặc cả đã rõ ràng được tiến hành. Trong giai đoạn giàn khoan HKSY981, sự im lặng kéo dài của người trách nhiêm lớn nhất của « đảng lãnh đạo » trong những ngày đầu của vụ xâm nhập này có một ý nghĩa. Sự im lặng tiếp theo sau vụ rút lui đột ngột của giàn khoan và việc thả cũng đột ngột 13 dân chài VN bị giam giữ ở Hải Nam cũng có một ý nghĩa. Chúng rất giống với những tín hiệu của sự nhượng bộ từ phía VN sẽ tiếp theo sau, tức là những sự bỏ mặc chủ quyền thực tế mới. Những tuyên bố chắc nịch và xứng đáng từ chối một « tình hữu nghị viển vông » đổi lấy việc bỏ mặc chủ quyền, những tuyên bố chính trị bắt buộc tạo nên sức động viên trong và ngoài nước, nhanh chóng nhường chỗ trong miệng cũng nhà hùng biện có giọng phẫn nộ ấy, cho lời kêu gọi cảnh sát đàn áp các « phần tử tay sai của thế lực phản động nưóc ngoài » bla-bla-bla… Bình cũ rượu cũ. Không còn chuyện thử kiện Tàu ra toà án quốc tế. “Nĩ hảo ma? Huānyíng! “. Hoan nghênh… các đồng đô la Tàu.
Cuộc gây hấn mới mà dự án công nghiệp Hà Tĩnh gây nên
chứng tỏ, nếu như vẫn còn cần phải chứng tỏ, rằng các nhà lãnh đạo
ĐCSVN không thể hiện sự khác biệt chủ yếu với nhau về sự phụ thuộc vào
chính quyền Tàu. Tất cả họ đều là cái rờ mọoc chính trị của các nhà lãnh
đạo Bắc Kinh, buộc chặt vào đấy bởi những cuộc mặc cả cũ và rất mới,
những cuộc mặc cả trong bóng tối cũng như không thể thú nhận. Những lời
lẽ loanh quanh giả xã hội chủ nghĩa giả hữu nghị không còn che đậy được
thực tế của mối quan hệ chủ-tớ. Và với các nhà dân chủ đáng thương, chỉ
còn bước chuyển qua dùng sức mạnh hay đàn áp để buộc phải chấp nhận cái
đường lối chính trị tàn hại và đáng xấu hổ của họ: sự hợp tác trái tự
nhiên.
“Thóat Trung” [tiếng Việt trong nguyên bản] hay “Cúi Trung” [nguyên bản]: một vực thẳm
Trách nhiệm
Trong khi ngày càng đông đảo các công dân VN nói về
“Thoát Trung” [nguyên bản], thì những người tự xưng là đại diện về chính
trị của họ không ngừng đưa họ lún sâu vào một sự phụ thuộc mà quốc gia
sẽ ngày càng khó rút ra. Như thế, cái hố Tàu trở thành một vực sâu giữa
nhóm lãnh đạo ấy và ý chí của nhân dân. Nó ngăn cản VN phát triển lành
mạnh. Nó làm VN đông cứng và cô lập với phần còn lại của thế giới. Và
trách nhiệm gây ra tình huống này không thể nào rõ ràng hơn. Trong hệ
thống hiện tại của đảng duy nhất được thiêng hoá bởi điều 4 Hiến pháp,
mọi phe cánh, mọi nhóm lợi ích hiện diện trong lòng Bộ Chính trị phải
chịu trách nhiệm về sự phụ thuộc Tàu mang tính tàn phá đất nước. Trách
nhiệm tập thể nhưng nhất là trách nhiệm cá nhân. Mỗi nhà lãnh đạo phải
chịu trách nhiệm cá nhân. Không một ai trong lòng quyền lực trung ương
có thể giữ im lặng trước sự phản bội các khát vọng của nhân dân hay đổ
lỗi cho các chính quyền vùng miền, mà không đánh mất danh dự công dân
của mình. Về phía mình, các chính quyền vùng miền, vốn đã nổi danh một
cách đáng buồn vì sự hối thúc tàn bạo tịch thu đất đai của cải của nông
dân, không thể viện dẫn quyền tự do kinh doanh cho những doanh nhân Tàu
rõ ràng đang phục vụ cho chiến lược của Bắc Kinh. Họ sẽ không thể còn
buộc tội quản lý yếu kém cho các ban tổ chức của các khu kinh tế địa
phương khi xảy ra các sự cố sẽ không thể không xảy ra giữa bọn chiếm
đóng không được mong muốn và một quần chúng địa phương bực tức vì sự
chung sống bị áp đặt ấy ; từ thực tế sống, quần chúng cảm nhận điều này
như một sự khiêu khích thường trực đối với tình tự dân tộc và với những
lợi ích tức thời của mình. Tóm lại, trong lòng các cấp của Đảng từ trên
xuống dưới, không ai còn có thể chơi trò đà điểu trước cái điều mà nhiều
công dân và một số chiến sĩ dũng cảm đã tố cáo từ lâu: hiểm hoạ chết
người của sự Tàu hoá đang đe doạ quốc gia. Sự xâm nhập của giàn khoan đã
đem đến cơ hội tái cân bằng nền kinh tế bằng cách dần dần lấy lại thế
làm chủ. Cơ hội đã bị ĐCSVN dứt khoát khước từ.
Tiến tới những « Ukraine » kiểu Tàu ?
Mượn cái cớ giả dối là phát triển, đảng này, ngày
càng « lạ » đối với quốc gia và dân tộc mình, liên tục mở cửa nhập khẩu
một lượng lao động Tàu thường không có chuyên môn, số cư dân bùng nổ
trong xã hội VN, một xã hội đang làm mồi cho cuộc khủng hoảng toàn cầu
trong đó nạn thất nghiệp đánh vào hằng trăm ngàn người trẻ buộc phải đi
bán sức lao động ở nước ngoài… Trong một đất nước mà hằng nghìn hecta
phần lớn nằm ở những vùng chiến lược đã được đem cho thuê nhiều thập
niên, tức là trên thực tế bị nhượng cho bọn bành trướng Bắc Kinh đeo mặt
nạ, các nhà lãnh đạo VN đang cầm quyền lại còn khuyến khích cho làn
sóng mạnh thêm… Bao nhiêu giàn khoan Tàu trên đất liền đã từ nhiều năm
nay lặng lẽ khoan vào di sản cha ông của VN để hút lên tài nguyên ? Và
thế đó, sau khi đã bán đổ bán tháo những tài nguyên thiên nhiên, năng
lượng và kỹ nghệ của quốc gia, các nhà lãnh đạo nước này sắp sửa bật đèn
xanh để hy sinh thêm nữa những nguồn nhân lực… và thậm chí còn hơn thế
nữa. Hằng nghìn gia đình Tàu mới sắp được định cư. Những gia đình khác
sắp được lập nên tại chỗ. Họ sắp làm việc trong các khu kinh tế mà người
VN bình thường sẽ bị trục ra ngoài và các chính quyền địa phương sẽ chỉ
có thể vào sau khi đã lễ phép chìa chân ra cho họ khám. Họ sẽ sống theo
kiểu Tàu trong những con phố, khu phố, quận huyện tự quản mà chính
quyền VN thực sự chỉ là những kẻ làm công dễ bảo… Đôi khi, do được Bắc
Kinh ngầm khuyến khích bằng tài chính, những cộng đồng Tàu này sẽ sống
trong các điều kiện ưu việt hơn hằng ngàn gia đình VN quằn quại bởi nạn
thất nghiệp và đồng lương chết đói… Họ sẽ áp đặt ở đó luật lệ kinh tế và
do đó áp đặt những chọn lựa chính trị của mình. Những kẻ chiếm đóng mới
ấy sắp chủ động gieo trên đất VN một dòng giống Tàu, dòng giống này có
thể một ngày nào đó – tại sao không hình dung trước nhỉ ? – sẽ đòi quyền
lãnh thổ. Xứ Ukraine kiểu Tàu. Tàu hoá bằng huyết thống. Trong trường
hợp có những sự ngập ngừng ở cấp địa phương hay kháng cự ở cấp toàn quốc
trước mỗi chấn động mới của nền chính trị Đại Hán [nguyên văn], các nhà
lãnh đạo VN không thể không tính đến sức mạnh gây bất ổn của những cái
túi thuốc nổ bằng người ở trên đất liền mà mồi lửa có thể được châm từ
Bắc Kinh và được tiếp sức tại chỗ bằng những tên mật vụ địa phương người
Tàu hay người Việt đánh thuê. Và lúc đó không phải là vài cuộc biểu
tình « nhấn nút », « đuợc phép » của Hà Nội để gỡ mặt mũi như vào thời
điểm giàn khoan HYSY981, sẽ đưa đến sự thay đổi.
Vũng Áng xác nhận : con vịt VN sẽ bị quay kiểu Tàu !
Việc trở lại của người lao động Tàu ở Vũng Áng là một
thông điệp rõ ràng xác nhận sự đồng loã quả tang: Bắc kinh và Hà Nội
thoả thuận về điều cốt yếu : « hiện đại hoá » và « phát triển » của VN
sẽ được nấu bằng nước xốt Tàu, vì lợi ích « Đại cục » [nguyên văn], mà
nhịp điệu được xác định bởi các nhà lãnh đạo Tàu và được hợp thức hoá
bởi các nhà lãnh đạo ĐCSVN sau lưng nhân dân mình. Cái ĐCSVN ngày hôm
nay, không thể nhận ra nếu so sánh với cái đảng hôm qua, gánh mọi trách
nhiệm lịch sử và sớm muộn sẽ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử…
Ghi chú của tác giả dành cho các cư dân VN gốc Tàu và những người lao động Tàu chân chính :
Xin các công dân VN gốc Tàu giản dị không phật lòng
vì vài dòng phẫn nộ trên. Chúng không hề nhắm tới họ. Xin những người
lao động Tàu bị bóc lột bởi một chế độ độc tài không coi những lời này
như kêu gọi chủ nghĩa chủng tộc. Tác giả ở đây chỉ chỉ thẳng một thực tế
: các nhà lãnh đạo của hai đảng CS Tàu và VN này không động tâm khi sử
dụng quyền lực toàn trị của họ cho những mục đích lợi lộc riêng tư đi
ngược lại các lợi ích nhân dân hay quốc gia… Trong khi che giấu những
trách nhiệm khủng khiếp của mình, họ sử dụng những người này nhằm cố
tình làm trầm trọng thêm sự đói nghèo, thất vọng, sỉ nhục của những
người khác. Họ không chuẩn bị tình bạn mà lòng thù hận. Họ không chuẩn
bị hoà bình mà những tấn bi kịch mới cho cả hai cộng đồng.
A.M.
Tác giả gửi BVN bản tiếng Pháp
Bản dịch của BVN
*******
Tapis rouge pour une nouvelle plateforme chinoise sur les terres continentales du Vietnam ?
André Menras – Hồ Cương Quyết
L’information est donnée par vietnam.net ce lundi:
plus de 10000 travailleurs étrangers dont 90% de Chinois vont être
embauchés par la société Formosa à Vũng Áng province de Hà Tĩnh, moins
de deux mois après les incidents sanglants dont cette zone industrielle a
été le théâtre.
Pékin revient la tête haute et les crocs acérés
Dans un contexte de saine coopération entre deux pays
voisins et dans le cadre d’échanges mutuellement profitables, cette
nouvelle aurait pu susciter l’optimisme et même l’espoir des populations
locales et des observateurs étrangers. Mais après l’ intrusion violente
de la plateforme de forage chinoise avec l’armada de navires qui l’ont
accompagnée dans la zone économique exclusive du Vietnam, après les
agressions contre le Viking 2, le Binh Minh 2, celles des pêcheurs du
centre Vietnam qui continuent, le retour en force de ce contingent de
“travailleurs” chinois, dont le départ avait été fortement médiatisé,
revêt une toute autre signification. Pékin revient la tête haute et les
crocs bien aiguisés. Il marque son territoire au cœur même du Vietnam !
Vieille jarre et vieux vin: “Nĩ hảo ma? Huānyíng! “
Les soupçons émis par grand nombre de citoyens vietnamiens sont ainsi confirmés: le marchandage a bien eu lieu. Lors de l’épisode de la plateforme de forage HKSY981, le long silence du plus grand responsable du “parti dirigeant” dans les premiers jours de cette intrusion avait un sens. Celui qui a suivi le retrait subit de la plateforme et la libération tout aussi subite des 13 pêcheurs vietnamiens détenus à Hai Nan avait aussi un sens. Ils étaient vraisemblablement les signes annonciateurs des concessions vietnamiennes qui allaient suivre, c’est à dire de nouveaux abandons de souveraineté réelle. Les déclarations de refus ferme et digne d’une ” amitié illusoire” en échange d’abandons souverains, déclarations politiciennes obligées étant donné la force de la mobilisation dans le pays et à l’étranger, ont vite laissé place dans la bouche du même orateur aux accents indignés à des invites policières pour réprimer les” agents-des-forces-réactionnaires-de-l’étranger-bla-bla-bla…). Vieille jarre et vieux vin . Plus question d’intenter un procès à la Chine devant la cour internationale. “Nĩ hảo ma? Huānyíng! “. Bienvenue… aux dollars chinois.
La nouvelle agression que constitue le projet
industriel de Ha Tinh prouve si c’était encore nécessaire que les
dirigeants du PCV ne présentent pas entre eux de différences
essentielles concernant la dépendance à la Chine. Ils sont tous
politiquement à la remorque des dirigeants de Pékin auxquels ils sont
puissamment liés par des tractations anciennes et d’autres très
récentes, toutes aussi obscures qu’inavouables . La vieille phraséologie
pseudo socialiste et pseudo fraternelle ne cache plus la réalité de ces
relations de type suzerain-vassaux. Et il ne reste plus à ces piteux
démocrates que le passage en force ou la répression pour faire accepter
leur désastreuse et honteuse politique de collaboration contre nature.
“Thóat Trung”, “Cúi Trung”, se dégager de la Chine ou s’y soumettre : un abîme.
Responsabilités
Alors que les citoyens du Vietnam sont de plus en
plus nombreux à parler de “Thoát Trung”, sortir de la Chine, ceux qui se
proclament être leurs représentants politiques ne cessent de les
enfoncer dans une dépendance dont la nation aura de plus en plus de mal à
s’extirper. Ainsi, le fossé chinois devient un abîme entre ce groupe de
leaders et la volonté populaire. Il empêche le Vietnam de se développer
sainement. Il le fige et l’isole du reste du monde. Et la
responsabilité de cette situation est on ne peut plus claire. Dans le
système actuel du Parti unique sacralisé par l’article 4 de la
Constitution, toutes les factions, tous les groupes d’intérêt présents
au sein du bureau politique doivent porter la responsabilité de cette
dépendance chinoise désastreuse pour le pays. Responsabilité collective
mais surtout individuelle. Chaque dirigeant est individuellement
responsable. Personne au sein du pouvoir central ne peut, sans perdre
son honneur citoyen, ni garder le silence devant cette trahison des
aspirations populaires ni en rejeter la faute sur les autorités
régionales. De leur côté, les autorités politiques régionales, déjà
tristement célèbres par leur empressement violent à réquisitionner les
terres et les biens paysans, ne peuvent invoquer le droit à la libre
entreprise pour des hommes d’affaires chinois clairement au service de
la stratégie de Pékin. Elles ne pourront pas non plus incriminer de
mauvaise gestion les comités d’organisation des zones économiques
locales lors des incidents qui ne manqueront pas de se produire entre
des occupants indésirables et une population locale excédée par cette
cohabitation imposée, vécue comme une provocation permanente à son
sentiment national et à ses intérêts immédiats . En bref, au sein des
instances du Parti, du plus haut au plus bas, personne ne peut plus
jouer l’autruche devant ce que nombre de citoyens et certains militants
courageux ont déjà dénoncé depuis longtemps: le danger mortel de
sinisation qui menace la nation. L’intrusion de la plateforme de forage
avait donné l’occasion de rééquilibrer l’économie en en reprenant
graduellement la maîtrise. L’occasion est délibérément rejetée par le
PCV.
Vers des “Ukraine” à la chinoise?
Sous prétexte fallacieux de développement, ce parti,
de plus en plus ” étrange” pour sa nation et son peuple, ouvre
continuellement la porte à l’importation d’une main d’œuvre chinoise
souvent non qualifiée, population explosive dans la société vietnamienne
en proie à une crise globale où le chômage frappe des centaines de
milliers de jeunes obligés d’aller vendre leur force de travail à
l’étranger… Dans un pays où des milliers d’hectares situés pour la
plupart dans des zones stratégiques, ont déjà été loués pour des
décennies, c’est-à-dire en réalité cédés aux expansionnistes de Pékin
masqués ou non, les dirigeants vietnamiens au pouvoir encouragent encore
l’intensification du flot… Combien de plateformes terrestres chinoises
ont, depuis des années et en toute tranquillité foré le patrimoine
vietnamien pour en ponctionner les richesses? Et voilà qu’après avoir
bradé des pans entiers des ressources naturelles, énergétiques et
industrielles nationales, les dirigeants de ce pays vont donner le feu
vert pour sacrifier plus encore les ressources humaines… et même
au-delà. Des milliers de nouvelles familles chinoises vont s’installer.
D’autres vont se créer sur place. Elles vont travailler dans des zones
d’où les Vietnamiens ordinaires seront exclus et où les autorités
locales n’auront accès qu’après avoir poliment montré patte blanche.
Elles vont vivre à la chinoise dans des rues, des quartiers, des
districts chinois autogérés où les autorités vietnamiennes seront en
fait de dociles salariés à leur service… Souvent, parce qu’encouragées
financièrement en sous-main par Pékin, ces communautés chinoises vivront
dans de biens meilleures conditions que les milliers de familles
vietnamiennes touchées de plein fouet par le chômage et les salaires de
misère. Elles vont y imposer leur loi économique et donc leurs options
politiques. Ces nouveaux occupants vont ainsi fixer en maîtres sur la
terre vietnamienne une descendance chinoise qui pourra un jour -pourquoi
ne pas l’envisager ?- exiger le droit du sol. Ukraine à la chinoise.
Sinisation par le sang. En cas de réticences populaires locales ou de
résistance nationale marquée à chaque nouvelle secousse de la politique
Đại Hán, les dirigeants vietnamiens ne peuvent pas ignorer le pouvoir
déstabilisateur de ces poches continentales d’explosifs humains dont la
mèche peut être allumée à partir de Pékin et relayées sur place par les
services d’agents locaux, chinois ou vietnamiens mercenaires. Et ce ne
sont pas les quelques manifestations “presse- bouton”, “autorisées” à ce
moment-là par Ha Noi pour sauver la face comme au moment de l’intrusion
de HYSY981 qui donneront le change.
Vũng Ánh confirme: le canard vietnamien sera laqué !
La nouvelle du retour en force de travailleurs
chinois à V ũng Ánh est un message clair qui confirme une complicité
flagrante : Pékin et Ha Noi sont d’accord sur l’essentiel: “la
modernisation” , le “développement” du Vietnam se feront à la sauce
chinoise, au profit d’une ” Đại cục”, (situation générale), chinoise
dont le rythme est défini par les dirigeants chinois et validé, bon gré
mal gré, par ceux du PC vietnamien dans le dos de leur propre peuple. Ce
parti communiste vietnamien d’aujourd’hui, méconnaissable par rapport à
celui d’hier, en porte toute la responsabilité historique et devra tôt
ou tard l’assumer… Note de l’auteur à l’intention des résidents vietnamiens d’origine chinoise et des vrais travailleurs chinois.
Que le simple citoyen vietnamien d’origine chinoise
ne prenne pas ombre de ces quelques lignes d’indignation. Elles ne sont
aucunement dirigées contre lui. Que les travailleurs chinois exploités
par un régime de dictature ne considèrent pas ces propos comme des
incitations au racisme. L’auteur ne fait ici que pointer du doigt une
triste réalité: les dirigeants des deux partis communistes chinois et
vietnamien utilisent sans état d’âme leur pouvoir sans partage à des
fins de profit privé à l’encontre des les intérêts populaires ou
nationaux… Tout en masquant leurs terribles responsabilités, ils
utilisent les uns pour aggraver délibérément la misère, le désespoir,
l’humiliation des autres. Ils ne préparent pas l’amitié mais la haine.
Ils ne préparent pas la paix mais de nouvelles tragédies pour les deux
communautés.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét