Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Phiên xử 3 dân oan Dương Nội: ”Đất nước này làm gì có luật pháp…” (*)

Tôi bị đưa về đồn công an La Khê. Khi tôi vào trong 1 căn phòng khoảng 10 an ninh, tôi hét lên yêu cầu chính quyền tuân thủ luật pháp thì 1 người tầm vóc 70kg cao 1,7m đã nói với tôi:‘Đất nước này làm gì có luật pháp, mày muốn luật pháp thì sang Mỹ mà sống”. Tôi trả lời hắn: “Tôi nói cho anh biết nhé, lịch sử đã cảnh báo chế độ nào hợp lòng dân thì hưng thịnh, chế độ nào mất lòng dân thì sẽ sụp đổ”.

*** He! he! câu trả lời “Chính xác” một Quốc gia không có luật pháp, chỉ sống theo kiểu bầy đàn trong rừng, mạnh được yếu thua , có lẽ đây là nền “Văn minh XHCN” – Đế quốc Mỹ coi vậy mà nó sống theo pháp luật nhỉ , thế mới gọi là xã hội loài người chớ.

VNTB

(*) Tựa đề do VNTB đặt
Trịnh Bá Phương

“Đất nước này làm gì có luật pháp, mày muốn luật pháp thì sang Mỹ mà sống”

Ngày 19/9/2014.


Sáng 6h bà con Dương Nội, bà con Đồng Linh Hải Phòng cùng dân oan các nơi tập trung tại bưu điện Hà Đông.
7h30, bà con cùng những người đấu tranh cho nhân quyền dân chủ tiến về phía tòa án số 2 Nguyễn Trãi. Khi sang được bên đường khu vực tòa án đã bị chặn bởi 3 hàng rào thép, cùng với hàng trăm an ninh,dân phòng và đầu gấu trà trộn.
Bà con đã biểu tình tại chỗ và hô vang các khẩu hiệu “Bắt người vô tội để cướp đất là một tội ác”, “Phản đối phiên tòa bất công”, “Phản đối phiên tòa lén lút”, Trả tự do cho người vô tội”. “Phản đối công an đánh người”.
8h20’, lực lượng an ninh, dân phòng và côn đồ xông ra xua đuổi bà con. Sau đó bà con đã di chuyển về phía nhà thi đấu quận Hà Đông, vừa đi vừa hô vang các khẩu hiệu. Đi được khoảng 1 km bà con sang đường và quay lại khoảng 200m thì 1 chiếc xe buýt đã tăng cường an ninh xuống và bao vây đánh đập bà con, có người đã bị ngất, nhiều người bị đánh đập rất tàn bạo. Tôi và em trai tôi đã được bà con bảo vệ. Tuy nhiên sau 20 phút những người bảo vệ tôi đã bị đánh và bị khống chế. Lúc đó rất đông an ninh và côn đồ đã đánh em tôi. Một tên trong đó đã dùng thủ đoạn bóp vào chỗ hiểm của em trai tôi. Em trai tôi bị đánh rách hết cả quần áo. Sau đó tôi cũng bị đánh vào lưng, bụng và bị đẩy lên 1 chiếc xe taxi.
Tôi bị đưa về đồn công an La Khê. Khi tôi vào trong 1 căn phòng khoảng 10 an ninh, tôi hét lên yêu cầu chính quyền tuân thủ luật pháp thì 1 người tầm vóc 70kg cao 1,7m đã nói với tôi: ‘‘Đất nước này làm gì có luật pháp, mày muốn luật pháp thì sang Mỹ mà sống”. Tôi trả lời hắn: “Tôi nói cho anh biết nhé, lịch sử đã cảnh báo chế độ nào hợp lòng dân thì hưng thịnh, chế độ nào mất lòng dân thì sẽ sụp đổ”.
Lát sau hắn đi ra và 1 người tên Ngô Quốc Tuấn làm việc với tôi.
Xin được tóm tắt cuộc đối thoại như sau:
Tuấn: Tại sao anh bị đưa về đây?
Tôi: Khi đang đi tham dự phiên tòa xét xử bố mẹ tôi thì bị an ninh và côn đồ bắt trái phép và đưa tôi về đây. Tôi tuyên bố với các ông là nếu cố tình ghép tội bố mẹ tôi và cướp đất của chúng tôi thì nhân dân chúng tôi sẽ học tập Đặng Ngọc Viết ở Thái Bình.
Tuấn: Côn đồ, tại sao anh khẳng định là có cả côn đồ?
Tôi: Thứ nhất 2 thằng đánh và đưa tôi về đây không có sắc phục công an, thứ hai 2 thằng đó không xuất trình thẻ công an.
Tuấn: Anh làm nghề gì?
Tôi: Trước đây tôi làm ruộng, nhưng bây giờ chính quyền cướp hết đất nên tôi thất nghiệp. Tôi và dân làng tôi đã phải đi ăn xin. Trung ương hội Chữ thập đỏ Việt Nam đã cho dân làng tôi 2 thùng mỳ tôm và 1 thùng nước, không đủ ăn 1 bữa, nhưng may mắn tôi và dân làng đã được các nhà hảo tâm cứu sống.
Tuấn : Nghĩa là anh làm nghề tự do. Ở đây anh có đề nghị gì không?
Tôi: Đề nghị các ông phải thả tôi ra ngay lập tức. Hay là các ông lại định giam tôi mấy năm?
Tuấn: Làm gì có chuyện đó, chắc anh và tôi cũng hiểu chỉ có điều không nói ra thôi (ý hắn nói anh phải ở đây chờ hết phiên tòa).
Tôi: Sao lại không có thể chứ. Tôi đã đi tham dự phiên tòa 2 xe đi hàng ba mà bị kết án 3 năm đó.
Tuấn: Anh không nói đùa chứ, 2 xe làm sao có thể đi hàng ba được.
Tôi: Anh lấy ngay máy tính đây mở mạng ra mà xem. Anh cứ gõ vào vụ 2 xe đi hàng ba là thấy.
Tuấn: Anh nghĩ sao về việc thu hồi đất?
Tôi: Lúc chiến tranh đảng hô vang khẩu hiệu ruộng đất cho dân cày. Đế quốc chỉ bắt dân nhổ lúa để trồng đay mà đã chết đói hơn 2 triệu người. Còn bây giờ lúa đang xanh tốt thì chính quyền ủi phá hết, không những thế, các ông còn ủi tước đoạt vĩnh viễn tư liệu sản xuất của nông dân. Đó là tội ác dã man hơn đế quốc.
Cưỡng chế đất thì công an đàn áp đánh dân như đánh giặc. Các anh cũng đừng tự hào khi nhân quyền Việt Nam xếp thứ 138/140.
Tuấn: Ừ, Việt Nam xếp bét!
Tôi: Ông có đọc Tam Quốc không? Có 1 trận đánh của Tào Tháo, quân ít thế yếu, gặp phải quân địch hùng mạnh, tào tháo phải rút chạy, nhưng tào tháo dụng binh tài tình ở chỗ là đã đưa quân về điểm trọng yếu, một bên núi một bên là sông. Khi quân địch tiến đến, quân Tào Tháo hết đường lui và đã phải cố chết đánh trả sau đó Tào Tháo đã toàn thắng. Tôi mong chính quyền hãy rút kinh nghiệm từ cuộc chiến đó. Chính các ông đã đang đẩy dân vào đường cùng. Nếu không thức tỉnh rồi đây nhân dân sẽ đòi lại tất cả những gì các ông đã cướp, dù có xây nhà 100 tầng thì cũng phải đập bỏ mà trả đất cho dân.
Tuấn: Tôi và anh sẽ nói chuyện bên lề, thực ra anh đừng nhìn vào màu áo công an mà nghi kỵ tôi, tôi cũng là thằng bất mãn đây này. Tôi đi nhiều nơi, tôi cũng biết có quá nhiều bất công.
Tôi: Thế mới có bài hát “Trả lại đây cho dân”, trong đó có câu trả lại đây cho anh quân nhân, nghĩa là các anh đó. Các anh đang là công cụ phải thực thi bất cứ việc gì dù các anh cũng biết đó là những việc làm sai trái.
Tuấn: Đúng vậy, bọn anh phải chịu thực thi mệnh lệnh, tôi và em cũng chẳng có thù oán gì. Bây giờ em có ký vào biên bản này không. Em đọc lại đi tôi viết theo lời anh.
Tôi: Không ký, không đọc!
Tuấn: Vậy tùy anh.
Tôi: Tôi tuyên bố với các anh, những kẻ gây tội ác với nhân dân. dân không diệt, trời cũng diệt và thân cũng tự diệt!
Sau đó hắn đi ra và tôi vẫn ngồi trên một chiếc ghế. Ở trong phòng tôi nghe rất rõ tiếng hát, bài hát ”Dậy mà đi’ của bà con Dương Nội (những người đã bị bắt sau tôi và không bị canh giữ như tôi). Khi thì tôi nghe tiếng hát, khi thì tôi nghe tiếng hò đồng thanh thả người ra, phản đối công an bắt người… và xa hơn bên ngoài đồn công an rất đông người hô “Đả đảo công an bắt người”. Lúc đó tôi cảm thấy rất ấm áp khi mọi người đang đòi tự do cho tôi.
Đến 22h đêm sau khi ký vào biên bản là đồn công an La Khê đối xử bình thường không có gì quá đáng và không ai đánh đập ở trong đồn công an thì họ thả tôi ra.
Sau khi ra ngoài tôi rất bất ngờ và vô cùng xúc động. Trước mắt tôi bên cạnh bà con Dương Nội là bà con Đồng Linh Hải Phòng cùng nhiều dân oan khác. Ngoài ra còn rất nhiều bạn bè, các cô chú anh chị: Chú Tễu, Lê Dũng vova, Hạnh lyberty, Ngủ Chưa Say, Nga Phan, Sông Quê, Đặng Phương Bích, Kim Vũ Bích Ngọc, Mai Phuong Thao, Mai Thanh, Trương Văn Dũng, Bạch Hồng Quyền, Lương Dân Lý, Trương Minh Hưởng…. cùng rất nhiều các anh chị cô chú khác.
Khi ra ngoài, tôi được biết bản án 15 tháng cho mẹ tôi, 18 tháng cho bố tôi. Tôi rất bất bình với bản án bất công và sự suy thoái đạo đức của những người đã xét xử bố mẹ tôi. Họ đã gây thêm tội ác đối với gia đình và nhân dân chúng tôi. Họ là kẻ thù của nhân dân chúng tôi.
Cho dù tội ác đang bao trùm lên mảnh đất Dương Nội, tôi cùng nông dân Dương Nội sẽ kiên quyết đấu tranh đến cùng để đòi lại công lý cho bố mẹ tôi và những dân oan Dương Nội.
Tôi xin chân thành cảm ơn nhân dân, các phương tiện truyền thông trong ngoài nước, đại sứ quán Mỹ… đã đồng hành cùng chúng tôi. Rất mong mọi người vẫn tiếp tục sát cánh cùng chúng tôi để công lý và tự do cho gia đình tôi và cho cả dân tộc Việt Nam.
Tôi xin chân thành cảm ơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét