Một cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 11 tháng 5 năm 2014 AFP photo
Câu chuyện biểu tình kêu gọi dân chủ, ly khai nhà cầm quyền độc tài
Trung Cộng và đòi các nhà lãnh đạo đương quyền đặc khu kinh tế Hồng Kông
phải từ chức có lẽ chưa đến hồi kết thúc, mọi chuyện vẫn còn ở phía
trước. Duy, chỉ có một điều, nếu so sánh về mặt dân số cũng như căn tính
chịu đựng, có lẽ ít ai dám tin rằng người Hồng Kông tốt hơn người Việt
Nam. Thế nhưng mọi chuyện đã khác, hoàn toàn khác!
Việt Nam cũng từng chống Trung Cộng, không phải chỉ chống họ thao túng
chính trị mà còn chống sự bành trướng của họ. Thế nhưng có bao giờ Việt
Nam có được một tập thể người biểu tình lên đến hàng triệu người? Thật
là buồn khi phải nói rằng chưa, chưa bao giờ có số người đông như vậy,
mặc dù Việt Nam sống trong độc tài, chuyên chế và nhân dân đã chịu đựng
cái ách này nặng gấp ngàn lần nhân dân Hồng Kông nhưng chưa bao giờ
người Việt dám đứng lên mạnh mẽ, đồng loạt như người Hồng Kông.
Hơn nữa, biểu tình chống ngoại bang xâm lăng, dù sao, xét về bản
chất, lẽ ra sẽ được nhà cầm quyền ủng hộ, được cảnh sát ủng hộ, bảo bọc.
Thế nhưng những người biểu tình Việt Nam đã bị bắt bớ, đánh đập dã man
bởi chính những công an mang danh nghĩa công an nhân dân.
Và, trên hết, có bao giờ Việt Nam có những tập thể đồng nhất như Hồng
Kông hiện tại? Xin thưa là đã có, đó là những lần đội tuyển bóng đá
Việt Nam vào vòng chung kết, những trận chung kết bóng đá giữa tuyển
Việt Nam và tuyển nước ngoài, hàng ngàn đám đông khắp đất nước đã kéo
nhau ra đường hò hét dậy trời, đập vỡ nón bảo hiểm trên đường và có thể
tổ chức đua xe để ăn mừng hoặc chia buồn với đội tuyển Việt Nam, nói
chung là vui cũng ra đường mà buồn cũng ra đường. Lúc này công an, dân
phòng, cảnh sát giao thông sẽ kéo nhau ra dọn đường, tiếp dẫn cho các
đám đông này. Cái hay của Việt Nam là chỗ đó. Vì sao lại có “cái hay”
quái dị như vậy?
Cũng nên xét lại về lịch sử đôi chút. Nói về lịch sử Việt Nam, người
ta nhắc đến ngay một nền văn minh lúa nước với hàng loạt các chứng cứ
hùng hồn. Nói về lịch sử Hồng Kông, không hề có nền văn minh lúa nước
“rực rỡ” nào ở đây, người Hồng Kông, ngay từ đầu đã thiên về thương mại,
buôn bán và công nghiệp điện ảnh thương mại. Đây là những ngành nghề đã
giúp họ tồn tại, phát triển và trở thành một trung tâm thương mại sầm
uất, phồn thịnh giữa Á Châu. Và, có thể nói rằng người Việt Nam nặng về
tâm thức nông nghiệp, người Hồng Kông nặng về tư duy thương mại và đương
nhiên tâm thức của họ luôn thay đổi, luôn tự làm mới để đuổi kịp nhịp
điệu phát triển của thế giới.
Chỉ hai yếu tố khác biệt này đã dẫn đến hai tiến trình lịch sử cũng
như hai tính cách dân tộc hoàn toàn khác nhau, xin mở ngoặc là tính cách
khác biệt này được hiểu theo nghĩa đại bộ phận dân chúng chứ không
khuôn giới hoặc xâm phạm đến phạm vi hay địa hạt của những tập thể đấu
tranh dân chủ bởi những nhà dân chủ thuộc về nhóm tiến bộ và ít nhiều
cũng đã bứt thoát khỏi tâm thức nông nghiệp.
Cũng xin nhắc thêm là Cải cách ruộng đất miền Bắc năm 1946 –
1957 có rất nhiều đám đông đã nổi dậy mặc dù họ bị lừa, vì sao họ nổi
dậy? Vì Cộng sản lúc đó đã đánh trúng ngay vào vết thương tổ truyền có
tên “tâm thức nông nghiệp”, cụ thể là sự thao thức về mảnh ruộng, cái
cày của họ. Chính vì vậy mà cuộc cải cách đầy máu và man rợ này lại được
hưởng ứng một cách vô tội vạ! Ngược lại, những nhân tố cũng như công
cuộc đấu tranh dân chủ, nhân quyền và chủ quyền cho Việt Nam hiện tại,
cho dù có kêu gọi thấu trời xanh vẫn không có được đại bộ phận dân chúng
hưởng ứng và lên đường. Vì sao?
Vì tâm thức cũng như tư duy những người bạn Hồng Kông hoàn toàn không
giống với tư duy và tâm thức của người Việt Nam. Đặc biệt, ngay cả
trong quản lý hành chính nhà nước, tư duy của Hồng Kông cũng hoàn toàn
mới mẽ, hiện đại so với bộ máy nhà nước cồng kềnh, luộm thộm và nặng về
hình thức nhưng kém về chất lượng, lối hành xử đầy chất nông nghiệp cũng
như dự án, quyết sách không những thiếu sáng tạo, tiến bộ mà còn thiếu
cả tư duy của thời đại như nhà nước Cộng sản Việt Nam. Hay nói cách
khác, tư duy của nhà nước Cộng sản Việt Nam là một thứ tư duy thụ động
cùng với thói quen vay mượn, xin xỏ. Bất kì dự án cấp quốc gia nào của
Việt Nam hiện tại dù nói cách gì cũng dính dấp đến chuyện vay vốn nước
ngoài, xin tài trợ nước ngoài, xin trong, xin ngoài, xin trên, xin dưới…
Nói chung xin và xin. Nhà nước xin, nhân dân nghèo khổ quá rồi cũng
xin… Mọi thứ quan hệ xin – cho và bợ đỡ vốn dĩ là thứ cây cỏ rất hợp với
mảnh đất tâm thức (vốn tăm tối và sình lầy) nông nghiệp thâm căn cố đế
thời Cộng sản.
Thử nghĩ, với một hệ thống tâm thức như vậy, liệu Việt Nam có làm
được một cuộc cách mạng như Hồng Kông? Trong khi một thanh niên trẻ tuổi
như Joshua Wong của Hồng Kông cũng có thể trở thành lãnh đạo một cuộc
biểu tình lớn để chống độc tài, chống những gì phản tiến bộ loài người.
Không phải vì người Hồng Kông thiếu lãnh đạo lớn tuổi cho những cuộc
biểu tình như vậy nhưng vì họ đã đạt được sự tiến bộ chung, họ biết lắng
nghe lý lẽ và tôn trọng lý lẽ, tôn trọng sự tiến bộ.
Và họ cũng thừa biết rằng lý lẽ và sự tiến bộ không bao giờ phụ thuộc
vào kinh nghiệm tuổi tác mà nó phải đến từ những tư duy tiến bộ đích
thực. Hay nói cách khác, họ đã không bảo thủ, sẵn sàng lắng nghe tuổi
trẻ. Đó chính là điều mà từ nhà nước cho đến đại bộ phận người dân Việt
Nam khó bề có được (ngoại trừ một số nhỏ tiến bộ), vì đâu? Vì đó là hệ
quả của thứ tư duy lạc hậu, thủ cựu và cố chấp vốn dĩ có gốc gác từ tư
duy nông nghiệp manh mún, không thoát khỏi lũy tre làng!
Thử nghĩ, với một hệ thống cầm quyền khép kín, bảo thủ, lạc hậu, thậm
chí man trá như Việt Nam hiện tại, cộng với đại bộ phận dân chúng vốn
dĩ mang tâm thức nông nghiệp nặng nề lại phải ngủ quá lâu trong mùi xú
khí của chế độ chính trị cầm quyền, hầu như đã đánh mất khả năng đề
kháng… Thì liệu có thể hy vọng Viêt Nam sẽ có những cuộc xuống đường rầm
rộ kêu gọi dân chủ giống như Hồng Kông đang có?
Có lẽ còn rất lâu Việt Nam mới có được điều này. Nhưng điều đó không
có nghĩa là đã hết cơ hội và càng không có nghĩa là nhân dân khó thay
đổi. Bởi lẽ, chính sự man trá của nhà cầm quyền đến một lúc nào đó (như
hiện tại chẳng hạn!) đã mở mắt cho nhân dân thấy để họ biết mình cần làm
gì. Vấn đề nhân dân sẽ “làm gì” chỉ còn là thời gian đủ để thấm nhuần
những gì mà thế giới tiến bộ đang hằng ngày chảy vào Việt Nam.
Viết Từ Sài Gòn, 01/10/2014 *Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét