Những phụ nữ Việt Nam đang vận chuyển trái cây Trung Quốc qua cửa khẩu Tân Thanh ở Bắc Lạng Sơn. AFP photo
Những vụ tai tiếng về thực phẩm Trung Quốc có thể bắt gặp hàng ngày
hàng giờ thượng vàng hạ cám từ trái cây, đồ ăn, trứng, sữa, thịt… cho
tới gạo, muối, rượu, dầu ăn… nếu chỉ cần đánh cụm từ “hàng hóa độc hại
của Trung Quốc” hay “đồ ăn bẩn của Trung Quốc” vào google, thì người ta
có thể có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn những mặt hàng như: đậu phụ thối
ngâm nước phân, dầu ăn tái chế từ nước thải, sữa gây sỏi thận, trứng gà
làm từ cao su, nước tương làm từ tóc, bánh bao nhân giấy độc hại…
Quả thực dù trí tưởng tượng có giàu đến mấy, người ta cũng khó hình dung
được sự độc hại và giả tạo mà nhiều sản phẩm của Trung Quốc làm ra
không ngoài mục đích kiếm lời bất chính và sức khỏe của người tiêu dùng
xếp xuống cuối bảng.
Nhưng điều trớ trêu thay là những đồ ăn, đồ uống “Made in China” ấy
lại vẫn ngày đêm được tuồn ra thế giới và Việt Nam cũng không nằm ngoài
ngoại lệ. Chia sẻ vì sao người Việt không mặn mà với những đồ ăn hay
trái cây có xuất xứ từ Trung Quốc, chị Châu hiện đang sinh sống ở Sài
Gòn cho biết: Nói về mặt đồ ăn, tôi rất ngại khi mua sản phẩm đó, tất cả các
loại không riêng gì loại trước khi chế biến hay là loại mua về mình phải
chế biến, tất cả các sản phẩm đó rất ngại. Trước đây, mọi chuyện đối
với tôi đơn giản thôi, có thể sản phẩm đó chỉ Trung Quốc mới có, còn các
nước khác họ không có, nhưng sau này vì những thông tin đại chúng sản
phẩm của Trung Quốc thường xuyên có những sự cố cho nên mình rất ngại,
mình không biết sản phẩm mình mua có thật giống như người ta nói hay
không.
Theo chị Châu không chỉ có chị và các thành viên trong gia đình chị
nói “không” với đồ ăn Trung Quốc mà bè bạn tại công sở của chị cũng ngày
càng có nhiều quay lưng lại với thực phẩm xuất xứ từ nước này.
Bây giờ đi ra chợ khi chọn mua các sản
phẩm rau củ quả trông rất là tươi ngon nhưng tôi không bao giờ mua đồ
của Trung Quốc, bởi thực tế là họ rất hay ngâm tẩm các hóa chất độc hại
để giữ cho hoa quả được lâu…
– Chị Kim
Cũng giống với chị Châu, chị Uyên, một cô giáo dạy học đang sinh sống
ở Sài Gòn cũng đồng tình với quan điểm “chỉ nghe thấy hàng của Trung
Quốc là tránh”: Kinh nghiệm của mình về chuyện sử dụng hàng Trung Quốc không tin
cậy là vì chất lượng, thứ nhì là vì mình không thích họ nên mình cũng
không dùng luôn. Trước đây mình sử dụng rất vô tư, trái cây mình ăn mình
nghĩ là bổ còn bây giờ thì rất khác rồi, ăn mà rất đắn đo vì mình không
biết là mình đang ăn cái gì. Mình nghe nói quá nhiều về trái cây Trung Quốc, thành ra bây giờ
tránh không mua, những thứ gì mình nghĩ có thể là của Trung Quốc là mình
tránh không mua mặc dù trái cây không có ghi hẳn là của Trung Quốc hay
không vì ở VN mình rất nhiều món không ghi xuất xứ, mình thấy có “nguy
cơ” của Trung Quốc là mình không dám ăn. Trước đây có thể mua những thứ
như nho cam lê còn bây giờ chỉ ăn những thứ của VN như mãng cầu, ổi… với
lại đó là những thứ mình thấy chứ còn có rất nhiều thứ mình không thấy
được thì biết làm sao?
Băn khoăn “không biết làm sao” của chị Uyên có lẽ cũng là những trăn
trở của rất nhiều những người tiêu dùng phải nhắm mắt mà ăn vì thực
phẩm, đồ ăn của Trung Quốc hầu như tràn lan khắp thôn cùng ngõ hẻm Việt
Nam.
Mặc dù chưa có một số liệu thống kê nào cho thấy lượng hàng giả, hàng
kém chất lượng hay độc hại Trung Quốc tác động đến sức khỏe cộng đồng
thế giới nói chung và người Việt Nam nói riêng, nhưng những lời cảnh báo
của chính giới chức tại Trung Quốc đã phần nào cho thấy rõ tính chất
độc hại từ sản phẩm của nước họ. Phát biểu trên Nhân Dân Nhật Báo số ra
tháng 4/2011, cựu thủ tướng TQ Ôn Gia Bảo không ngần ngại cho rằng: “tất
cả những vụ bê bối an toàn thực phẩm nghiêm trọng đủ để cho thấy sự suy
giảm đạo đức và liêm chính trong kinh doanh đã trở thành vấn đề nghiêm
trọng.” Trong khi đó một vị luật sư tại TQ lý giải nguyên do chính
là tâm lý kiếm lời bằng bất kỳ giá nào và không cần quan tâm tới tác hại
đến người tiêu dùng, đồng thời, ông này cũng chỉ ra đó là sự quản lý
kém cỏi, thậm chí bất lực của chính phủ Hoa Lục.
Điều trớ trêu là những đồ ăn độc hại của Trung Quốc không chỉ Việt
Nam hay các quốc gia khác phải hứng chịu, mà chính người dân của nước họ
cũng đang phải đối đầu. Theo một kết quả khảo sát của Viện nghiên cứu
an toàn dược phẩm và thực phẩm Thượng Hải hồi năm 2012, có tới gần 75%
chính người tiêu dùng bản địa Trung Quốc không yên tâm khi sử dụng thực
phẩm của chính nước họ và gần 30% cho rằng đồ ăn được làm ra từ Trung
Quốc “cực kỳ không an toàn.” Phản ứng của người dân
Quay trở lại với câu chuyện trong nước, khi đặt câu hỏi “anh/hoặc chị sẽ phản ứng ra sao khi gặp thực phẩm của Trung Quốc?” chị Kim hiện đang sinh sống ở Hà Nội đánh giá: Tôi bây giờ mà đi ra chợ khi chọn mua các sản phẩm rau củ quả
trông rất là tươi ngon nhưng tôi không bao giờ mua đồ của Trung Quốc,
bởi thực tế là họ rất hay ngâm tẩm các hóa chất độc hại để giữ cho hoa
quả được lâu, nhiều khi thắp hương từ mùng một mà đến tận 12-13 mà hoa
quả vẫn còn tươi nguyên, chứng tỏ họ phải ngâm tẩm các hóa chất, mà đã
là hóa chất đưa vào cơ thể độc hại, cho nên tôi không bao giờ mua hoa
quả của Trung Quốc, mặc dù rất đẹp mã.
Tuy nhiên, chị Kim cho rằng chuyện tránh mua hàng Trung Quốc của chị
chỉ dựa trên đồn đãi và kinh nghiệm bản thân, chứ chị không cực đoan như
nhiều bạn bè của chị, vì với họ dù “Made in China” ở bất kỳ thứ gì họ
cũng không đụng tới.
Vậy lý do vì sao mà những hàng hóa độc hại, kém chất lượng của Trung
Quốc vẫn có đất sống khi thâm nhập vào Việt Nam? Chị Châu nhận xét bởi
giá thành các sản phẩm quá rẻ và dù đôi khi biết là độc hại, nhưng vì
gia cảnh nghèo túng, nên người ta vẫn phải chấp nhận “nhắm mắt” mà mua:
Nếu nhìn ra ngoài xã hội, bạn sẽ thấy rất nhiều người vẫn sử dụng và họ không có suy nghĩ đắn đo nào hết vì giá thành rất rẻ…
– Chị Châu
Nếu nhìn ra ngoài xã hội, bạn sẽ thấy rất nhiều người vẫn sử dụng
và họ không có suy nghĩ đắn đo nào hết vì giá thành rất rẻ, giá thành rẻ
như vậy người ta mới có thể ăn được, mới có thể mua được, nếu cao cấp
hơn người ta sẽ không mua nổi. Những người lao động ở đây nghèo lắm,
không bao giờ người ta nghĩ là người ta mua được cho con họ một trái táo
đâu, nhưng bây giờ bạn thấy đó, táo bây giờ được bầy bán tràn lan, 10
-20 ngàn một ký lô 4-5 trái, vậy người ta mới có cơ hội mua và họ ăn
bình thường.
Tuy vậy, nếu nhìn sâu hơn vào vấn đề thì có lẽ để hàng bẩn, hàng độc
của Trung Quốc có thể tồn tại được lại nằm ở hệ thống quản lý chất lượng
từ cấp trung ương, kiểm duyệt chất lượng cho tới hệ thống phân phối và
chính lương tâm người bán hàng tiếp tay ở các địa phương VN: Tôi nghĩ là cơ quan quản lý trung ương của mình nói chung còn để
có nhiều kẽ hở, hay trên cửa khẩu, bộ phận xuất nhập khẩu thì nhiều khi
làm việc không thể sát sao hết được bởi lượng hàng vào, hàng ra xuất
khẩu, nhập khẩu rất là nhiều cho nên nhiều khi họ làm việc không thể
chỉn chu hết được. Thế rồi, đường thương lái tiểu ngạch cũng thế họ đưa
hàng vào mà không qua kiểm duyệt. Tôi nói thật, ở bộ phận phân phối của
mình, những người trực tiếp lấy hàng bán cho bà con nhân dân, có thể là
siêu thị hay các nhà tiểu thương người ta chỉ bán những hàng có lợi
nhuận cho họ thôi và làm cho chính những người tiêu dùng là nạn nhân vì
sử dụng những hàng không tốt đưa vào cơ thể mình. Nói chung là chúng tôi
rất là bất bình trong chuyện này.
Có lẽ vấn đề an toàn thực phẩm vẫn còn là những câu chuyện dài, chỉ
biết rằng để tránh trở thành nạn nhân, người tiêu dùng chỉ còn cách tự
bảo vệ mình và hãy nói “không” trước khi quá muộn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét