Mai tú Ân
Đại ca vuốt chòm râu nhẵn thín,không có một sợi rồi cả cười lên tiếng :
- Chủ tịch Hồ Chí Minh là một lãnh tụ kiệt xuất, một vĩ nhân không
thể chối cãi của Việt Nam, và của cả thế giới…là Cha già của dân
tộc…Cuộc đời Người như một mặt giời chói lóa, không một tì vết…
- Không biết có thật không, nhưng nếu có thật thì cũng phải thôi.
Vì trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế thì Ông Cụ phải sắt đá.
Không thì sống cũng không nổi đừng nói chi tới làm nên nghiệp lớn..
- Kể cả mấy vụ…mấy vụ…vợ con….
- Không biết thế nào nhưng nếu có thật thì cũng là điều bình
thường. Chuyện nhỏ như con thỏ ăn cỏ…Trên thế giới lãnh tụ nào chả như
thế. Càng vĩ đại thì lại càng…như thế.
- Vậy là Bác Hồ của chúng ta chói sáng như một mặt trời không chút tì vết rồi…Sướng quá..
- Khoan, nhưng Bác đã phạm phải hai sai lầm rất nặng. Sai lầm thứ
nhất là sau khi mất đã để sự nghiệp vĩ đại của mình cho một lũ con cháu
bất tài, ác độc tranh quyền đoạt vị tùm lum…
- Ôi, giời…ghê thế cơ à. Thế còn sai lầm thứ hai…
- Sai lầm thứ hai này còn nặng hơn sai lầm trước. Đó là khi thấy lũ
con cháu mặt sắt đen sì của mình tự tung tự tác, phá tán sự nghiệp…mà ở
trên trời cao cùng với cụ Mác, cụ Lê Nin, vậy mà Bác đã không về để vật
chết mấy đứa con cháu trời đánh đó đi để dân ta được nhờ…
- Ừ, nhỉ…Vậy mong cho Bác hiển linh…
MTA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét