Một bức tường được bao phủ bởi các tin nhắn ở phía trước Văn phòng
Chính quyền Trung ương Hồng Kông vào ngày 06 tháng 10 năm 2014. AFP photo
Cuộc biểu tình của người dân HongKong đòi dân chủ thật sự, chống lại
sự áp chế của chế độ Cộng sản Bắc Kinh lên môi trường tự do dân chủ ở
phần lãnh thổ này đã bước sang những ngày khốc liệt. Ở đó, nhà cầm quyền
Bắc Kinh đã thi thố những trò bẩn, những ngón đòn làm cả thế giới ngỡ
ngàng: Côn đồ thay nhà nước để tấn công những người biểu tình ôn hòa. Những cuộc biểu tình vĩ đại
Lần đầu tiên, người ta thấy dưới bàn tay của Cộng sản Bắc Kinh, những
người dân bất đồng đã tập hợp nhau lại với con số đông đúc lớn lao như
vậy để thể hiện sự phản kháng đã được phơi bày rõ ràng trước con mắt
toàn thế giới. Sở dĩ có điều đó, chính vì mạng Internet đã góp phần lớn
trong việc loan tải các thông tin.
Nếu như cuộc phản kháng năm 1989 tại Thiên An Môn đã tập trung một
lượng người khổng lồ làm hoảng hốt chính quyền Cộng sản Trung Quốc và họ
đã không ngần ngại một cuộc tắm máu dân mình để bảo vệ sự độc tài. Kết
quả là hàng ngàn sinh mạng người dân bị tiêu diệt nhưng thế giới bị bịt
mắt, không ai được biết. Hôm nay, ở HongKong, chỉ một hành động bẩn
thỉu, một sự mờ ám đã bị cả thế giới lên án và vạch mặt. Những sự thao
thức, những tiếng kêu, những sự đồng cảm và chia sẻ đối với người dân
HongKong suốt đêm qua phải đối diện với những trò bẩn thỉu của nhà cầm
quyền CSTQ. Những người dân Việt Nam yêu dân chủ, tự do đã thức suốt đêm
qua để cùng hồi hộp, lo lắng, hiệp thông và chia sẻ với những người dân
HongKong đã cho thấy một điều rằng: Quả là thế giới không rộng lắm.
Những cuộc biểu tình liên tục ngày đêm dâng cao ở HongKong để đòi tự
do, dân chủ đã làm nức lòng cả thế giới. Và hẳn nhiên ai cũng biết là
cầm quyền Cộng sản Bắc Kinh chẳng bao giờ muốn điều đó xảy ra. Bởi nó đe
dọa trực tiếp đến “sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng CS” đối với người dân
ở đây – điều mà không một chế độ độc tài toàn trị nào muốn đối diện.
Không chỉ có thế, HongKong đang là tuyến đầu cho những vùng, những khu
vực khác mà CS Trung Quốc đang cố tình áp đặt lên đầu họ một chế độ nô
lệ mới, chế độ thực dân mới như Ma Cau, Tây Tạng, Tân Cương, các khu vực
“tự trị” khác nhau trên đất nước Trung Hoa rộng lớn cũng đang chờ có
dịp để lật nhào cái ách trên cổ mình.
Cuộc biểu tình đã không chỉ huy động lực lượng xã hội mà bất cứ chế
độ nào cũng phải sợ hãi: sinh viên, mà đó là sự tổng hợp của mọi thành
phần trong xã hội HongKong vốn đã được hưởng nền tự do dân chủ cả trăm
năm khi đã là “địa ngục loài người” dưới thời kỳ là “thuộc địa” của
Thực dân Anh.
Những người biểu tình đã thể hiện sự ôn hòa, lịch sự và ứng xử văn
minh đã đẩy nhà cầm quyền HongKong vào thế bí trước con mắt của cả thế
giới. Đặc biệt là đẩy nhà cầm quyền CSTQ vào sự bế tắc. Bởi không dễ
dàng gì có thể lặp lại một Thiên An Môn ở HongKong.
Những cuộc “thương lượng”, những trò câu giờ, lừa bịp dần dần được
thực hiện, thể hiện bản chất xảo trá cộng sản. Điều mà người ta nhận
thức ngày càng rõ là: Bất cứ ở đâu có bàn tay của người Cộng sản thò
vào, thì ở đó đừng mong có sự chân thành và trung thực.
Điều làm cho Trưởng Đặc khu HongKong – một công cụ của Đảng CSTQ –
hết sức bối rối và khó khăn trong việc đáp ứng, là những người biểu tình
yêu cầu ông ta phải từ chức. Việc từ chức của ông ta, đồng nghĩa với
việc xác định quyền tự chủ, tự do của người dân HongKong được chọn lựa
người đại diện cho mình trong vai trò người quản lý nhà nước. Có nghĩa
cũng chính là sự phủ nhận sự lãnh đạo tuyệt đối bằng trò hề “Đảng cử,
dân bầu” mà ta thường thấy trong các chế độ cộng sản và độc tài. Trò bẩn
Khi những con bài trấn áp bằng hơi cay, xịt nước, dùi cui đã được sử
dụng xem chừng không có hiệu quả trước bức tường vững vàng của hàng vạn
người bất bạo động, có kỷ luật và văn hóa, được phơi bày trước cộng đồng
quốc tế, nhà cầm quyền CSTQ đã tính con bài khác. Đêm qua, những con
bài bẩn đã được sử dụng ở HonngKong. Ở đó, đám côn đồ, xã hội đen đã
được sử dụng để gây bạo loạn, để đàn áp, dằn mặt và nhất là vô cớ đánh
đập người dân ôn hòa – Những hành động mà trước con mắt thế giới văn
minh, nhà cầm quyền có muốn cũng không dám dùng lực lượng có sắc phục ra
tay.
Người biểu tình ủng hộ dân chủ ngủ trên một
con đường bị phong tỏa tại Hồng Kông vào ngày 03 tháng 10, năm 2014.
Hồng Kông đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị tồi tệ nhất kể từ năm
1997. AFP photo
Và điều oái oăm nhất, là lực lượng cảnh sát dày đặc đã mặc nhiên để
kệ những phần tử này hoành hành và tấn công người biểu tình ôn hòa ngay
trước mắt mình. Nhiều người biểu tình đã bị trọng thương, máu đã đổ và
sự hỗn loạn nhất thời đã được tạo ra. Những cuộc đụng độ đã xuất hiện.
Qua đó, người ta thấy nhiều điều.
Nhưng, rõ nhất là hành động không chính danh, không đàng hoàng mà nhà
cầm quyền CSTQ đang sử dụng ở HongKong với dân chúng của mình. Những
hành động đó, đã không thể giấu diếm, đã không thể bưng bít trước con
mắt của toàn thế giới đang hướng về HongKong bé nhỏ nhưng anh dũng trước
con sói nham hiểm và man rợ là Cộng sản Trung Quốc. Hành vi quen thuộc?
Nhìn những hành động hôm qua ở HongKong của nhà cầm quyền với công
dân mình, tôi chợt liên tưởng đến những hành động đã xảy ra ở Hà Nội và
nhiều nơi khác ở Việt Nam những năm gần đây.
Đêm 31/8/2008, tại Linh địa Thái Hà, khi đoàn phụ nữ, trẻ em đang cầu
nguyện, một đám công an bao vây xung quanh họ, và một kẻ đứng trong đám
đông đã dùng hơi cay xịt vào mặt trẻ em và phụ nữ. Điều trớ trêu, là kẻ
xịt hơi cay xong đã xin lỗi bà con và biến mất. Trong khi đó, công an
Quận, Phường và hàng loạt an ninh ở đó đã nhất định không chịu lập biên
bản, và khi giáo dân lập biên bản, yêu cầu họ ký thì nhất định… không.
Điều đó được giải thích đầy đủ, khi người ta đưa ra những tấm ảnh, ở đó,
tên cầm bình xịt hơi cay đứng và cười nói với Công an trước đó.
Trước đó, tối 28/8, khi bóng đêm đổ xuống, Công an Hà Nội đã dùng dùi
cui điện tấn công giáo dân Thái Hà ngay trên đường phố khi họ đi đòi
người bị bắt trái pháp luật.
Đêm 21/9/2008, hàng trăm người được huy động đến bao vây Tu viện Thái
Hà kêu gào đòi giết người, làm náo động cả khu vực nhà thờ, tu viện,
bệnh viện… Thậm chí, họ còn kéo đổ cả cửa đền Thánh Gieerrado của giáo
xứ. Lực lượng công an dày đặc đã bảo vệ họ, và họ được phát tiền cho
những công việc đó. Thậm chí, người ta còn cáo buộc là nhà nước đã dùng
con nghiện trong một trại cai nghiện để tấn công nhà thờ đêm ấy. Mấy hôm
sau, khi bị báo chí nước ngoài chất vấn, người phát ngôn Bộ Ngoại giao
Việt Nam đưa ra khái niệm mới: “Đó là quần chúng tự phát” và họ coi rằng
việc đó là bình thường. Nghĩa là luật pháp vứt sang một bên. Và khái
niệm đó đã đi cùng năm tháng cho đến hôm nay, mỗi khi muốn chỉ đám người
được nhà nước thuê tiền để ném đá, cho nhà nước giấu tay. Cách này đã
ngay lập tức bị báo chí, dư luận trong nước và quốc tế lên án kịch liệt
về sự bất lương, bất chính của nhà nước.
Đêm 15/11/2008, lần thứ 2, Nhà thờ Thái Hà lại bị tấn công bởi đám
“quần chúng tự phát” được nhà nước tổ chức và thuê đến. Họ hò hét, chửi
bới, phá phách và đe dọa cả khu vực nhà thờ cả đêm. Hôm sau trước sự lên
tiếng của dư luận quốc tế, Bộ ngoại giao chối leo lẻo: “Không có chuyện
đó”. Tuy nhiên, ông ta không hiểu rằng hình ảnh và tin tức đã tràn ngập
các phương tiện thông tin quốc tế.
Lực lượng biểu tình tại Hongkong vẫn chiếm giữ trung tâm hành chánh đêm 05/10/2014. AFP photo
Ngày 3/11/2011, lại một đám già có, trẻ có được nhà cầm quyền tổ chức
đột nhập Nhà thờ Thái Hà, chửi bới, hò hét bằng loa, leo lên sân khấu
làm náo loạn nơi Thánh thất. Đi kèm là lực lượng an ninh quay phim, công
an vòng ngoài bảo vệ… Họ được coi là “nhân dân bức xúc” đến trừng trị
nhà thờ vì đã không im lặng để cho họ cướp bằng được tu viện của mình.
Ngày 2/12/2011, khi giáo dân Thái Hà đi nộp đơn khiếu nại từ UBND
Thành phố Hà Nội trở về, thì bị đám côn đồ kết hợp công an tấn công ngay
trên bờ hồ Hoàn Kiếm.
Không chỉ có ở Thái Hà, những sự kiện ở các giáo xứ Tam Tòa (Quảng
Bình), Mỹ Lộc (Hà Tĩnh) Mỹ Yên (Nghệ An)… cũng với những kịch bản tương
tự. Nghĩa là nhà nước và côn đồ kết hợp để đàn áp người dân tay không.
Không chỉ có ở các vụ việc đối với tôn giáo, những vụ cướp đất của
nông dân bị chống trả, bị tố cáo, chiêu bài này đều được sử dụng.
Người dân Văn Giang đã kiên trì đấu tranh nhiều năm chống việc cướp
đất đai. Sau khi đã dùng hàng ngàn công an, thuốc nổ, xe cộ phương tiện
cướp đất đai của họ bị họ chống trả. Một đám côn đồ đã xông vào tận
làng, chém người dân trọng thương. Nhưng, nguyên nhân nào, ai đứng đằng
sau hành động côn đồ đó, thì về pháp lý vẫn là một ẩn số không có lời
giải. Lời giải chỉ rõ ràng trong sự hiểu biết của người dân và xã hội,
đó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa công cụ đỏ và xã hội đen.
Ngay cả với những người yêu nước, chống sự xâm lược của nhà cầm quyền
Bắc Kinh với lãnh thổ của Tổ Quốc, thì đám xã hội đen cũng được huy
động.
Bất cứ lúc nào, đám người không sắc phục, không rõ tung tích… đều có
thể tấn công những người mà nhà nước không ủng hộ. Đó là những giáo dân,
dân oan, người yêu nước, trí thức, nhân sĩ… đủ cả. Thậm chí, một đám Dư
luận viên – Tập hợp của những kẻ cuồng tín và thiếu thông tin sự thật –
đã được huy động để chống lại những đòi hỏi chính đáng của người dân về
lãnh thổ, về quyền con người… Chỉ nhằm để bảo vệ Đảng. Thực chất, họ
cũng là nạn nhân của chính cái đảng mà họ đang bảo vệ mà thôi. Chánh nghĩa sáng ngời trong bóng đêm!
Với cách hành động này, thực tế, nhà cầm quyền CSVN và nhà cầm quyền
Trung Cộng đã và đang thể hiện điều gì? Hầu hết các vụ đàn áp, phá bĩnh,
dùng xã hội đen và “quần chúng tự phát” đều được sử dụng ban đêm, vì
sao vậy?
Tại sao đội ngũ công an Việt Nam nhan nhản, dày đặc và chắc chắn Trung Cộng cũng chẳng thiếu thì họ vẫn dùng đám xã hội đen?
Thực tế, đó là sự bí bách không lối giải quyết của nhà cầm quyền. Bởi
trước mặt bàn dân thiên hạ, với tình hình cả thế giới được gói gọn
không gian vào một cái click chuột, thì việc dùng một đội quân hùng hậu
đàn áp thẳng thừng như Thiên An Môn năm xưa là điều không dễ dàng, đơn
giản. Hoặc những hành động tàn sát dân lành ngang nhiên, trắng trợn như
nhóm Hồi giáo cực đoan quá khích bất chấp dư luận kia sẽ bị cả thế giới
lên án.
Trong khi đó, bất cứ nhà cầm quyền Cộng sản nào, dù là Việt Nam hay
Trung Hoa, dù là Liên Xô trước đây hay Bắc Hàn ngày nay, đều luôn muốn
tạo cho mình một bộ mặt sạch sẽ trước cộng đồng quốc tế. Và dù có là chủ
mưu, thì bàn tay nhuốm máu phải là bàn tay của một đám tiện dân nào đó.
Điều đó không mấy khó nhận thấy.
Nhưng, thế giới ngày nay không còn là thế giới của những năm đầu thế
kỷ trước để mặc cho hệ thống tuyên truyền Cộng sản làm mưa làm gió xuyên
tạc sự thật.
Loài người đã có quá nhiều kinh nghiệm đau thương về những thủ đoạn tàn ác, bẩn thỉu này.
Những hành động tội ác sẽ bị vạch trần nhanh chóng.
Bởi dù bóng đêm có che lấp tội ác cho họ khi đó, thì cuối cùng, ánh sáng mặt trời lại sẽ chiếu sáng nhân gian. Hà Nội, Ngày 4/10/2014 J.B Nguyễn Hữu Vinh *Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét