Ku Gúc nhất định phải
gục mặt mà GATO với bộ chính trị Hà Nội phen này. Non triệu hình ảnh và
bài viết về Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) hiển thị trên trang Gúc đã bị cuộc
triển lãm thần thánh ở Hà Nội đánh gục.
Chỉ nội trong vòng 4
ngày, lãnh đạo đảng và nhà nước ở đây đã vực dậy một giai đoạn khí thế
của đảng, dưới danh đội, đến long trời lở đất, chẳng khác nào một Điện
Biên trên ruộng.
Qua đó, không ai không thấy quả thực là Địa Chủ Ác Ghê.
Nhờ cuộc triển lãm này mà chẳng một ai thèm nghi hoặc rằng tác giả C.B. của
bài báo kích động mở màn cho thời kỳ điện chạy cột sống đến rùng mình
nửa nước này chính là … Trần Dân Tiên, Ông Tiên Sống Mãi. Cũng chẳng ai
thắc mắc về cái quyền tư sản đối với một tay vô sản nặng ký cỡ đó, để
kịp bàng hoàng nhận ra “C.B.” là chữ viết tắt “Của Bác” dùng để đánh dấu
loại bài mà ban biên tập báo Nhân Dân tuyệt đối không được động đến một
dấu chấm/dấu phẩy nào.
Tất nhiên, cuộc triển
lãm đã đánh bạt mọi ngờ vực rằng lão Tiên này từng gửi thư viết tay
trình kế hoạch và xin lão Xít-ta-lin cho về nước làm CCRĐ. Rồi lại xin
lão Mao gởi cố vấn TQ sang VN làm CCRĐ, vì cán bộ VN không biết làm. Rồi
lại thỏa thuận với lòng tôn trọng tuyệt đối để các cố vấn TQ lấy quyết
định tối hậu về CCRĐ ở VN.
Điểm son đại thắng lợi
của cuộc triển lãm nằm ở chỗ trình bày tận tường/giải thích cặn kẽ đến
người xem rằng CCRĐ là một “Chủ Trương Lớn”, thời đó, với “Tính Quốc Tế”
hiển hiện ngay trên mọi khán đài đấu tố ba bức ảnh lãnh tụ vô vàn và
muôn năm kính yêu là bác Ma-len-kô (Liên Xô), bác Mao (TQ) và bác Hồ
(VN).
Bởi, nội dung Quốc tế ca đã chẳng từng kêu đòi điều này trước đó hay sao?
“Quyết phen này sống chết mà thôiChế độ xưa ta mau phá sạch tan tànhToàn nô lệ vùng đứng lên điNay mai cuộc đời của toàn dân khác xưaBao nhiêu lợi quyền tất qua tay mình…”.
Lợi lẫn quyền, ai chẳng ham? Thế thì hãy đứng lên…
“Đấu tranh này là trận cuối cùngKết đoàn lại để ngày maiL’Anh-te(rơ)-na-xi-ô-na-lơ sẽ là xã hội tương lai”.
Tương lai không chỉ là
một VN có giai cấp bần nông lãnh đạo. Tương lai là một thế giới đại đồng
chói lọi. Đã chẳng bảo “Chủ Trương Lớn” (hay tên chữ “Đại Cục”) là gì?
Cho nên, rõ ràng, qua
cuộc triển lãm, người ta không thể tự cho phép dễ tính đến mức có thể
tin rằng mục tiêu lớn nhất của CCRĐ chỉ đơn giản là vì công bằng xã hội,
hay để cào bằng giai cấp. Chủ đích lớn nhất và cần đạt kỳ được chính là
phóng tay gieo rắc đủ mức kinh hoàng và rúng động lâu dài trong tâm
khảm nhân dân để (cùng với biện pháp xiết họng mà) giành trọn quyền kiểm
soát con người bằng bạo lực.
Đường Kách Mệnh là gì ư?
Đó là con đường dẫn tới một xã hội trong đó không một cá nhân nào (bất
kể tiền nhiều hoặc uy tín cao), và không một đoàn thể nào (từ tôn giáo
đến xã hội), được phép ảnh hưởng lên con người, ngoại trừ lãnh đạo đảng.
Qua cuộc triển lãm, mọi
người đều có thể yên tâm rằng bác Hồ đã được cộng sản quốc tế huấn luyện
kỹ và biết rõ tất tần tật về nguyên tắc chuyên chính hàng đầu đó.
Nguyên tắc điều khiển
con người (căm thù và hung hãn) đó, y chang nhau, đã được thực hiện
(thắng lợi) nhiều lần tại LX, TQ, và hầu hết các nước cộng sản trước đây
lẫn bây giờ, dưới đủ loại nhãn hiệu. Khi thì để triệt hạ tàn dư phong
kiến, khi thì để tiêu trừ tư bản, khi thì để tận diệt “hữu khuynh phản
bội”, khi thì để thanh trừng “xét lại, chống đảng”, khi thì để thúc đẩy
cách mạng văn hóa, v.v…. Thậm chí, có khi, ở quy mô nhỏ và ngắn ngày,
chỉ nhằm để biểu dương khả năng gây bạo loạn (như ở Bình Dương/Vũng Áng,
chẳng hạn).
Cuộc triển lãm thần sầu
quỷ khốc này còn có sứ mệnh tô đậm nét một đảng vĩ đại có khả năng tính
sẵn các thứ tình huống, và tính cả các thứ tiếp theo sau chiến dịch:
Khi sự kinh hoàng hay
uất ức của quần chúng đã vượt quá tầm, có thể làm bùng vỡ cả xã hội, thì
lãnh đạo luôn luôn có sẵn vở tuồng quy lỗi và sửa sai. Hình ảnh sụt sùi
tất nhiên là khá phổ thông (và rất cần trở thành trọng điểm của mọi
triển lãm). Bấy giờ, một dàn loa đồng thanh mở hết công suất kêu gào
than khóc, rằng: Bản thân bác không tàn ác giết người chẳng gớm tay thế
đâu! Chỉ vì bất khả kháng và bất đắc dĩ, bác mới phải nghe lời cố vấn
Tàu mà lệnh bắn bà Cát Hanh Long như một lời tuyên chiến với giai cấp
Địa Chủ Ác Ghê kia! Riêng cái thông điệp chiến lược nọ thì cứ để nguyên,
bởi không thể nào rõ hơn được nữa: Ân nhân cất giấu/nuôi dưỡng/hỗ trợ
lãnh đạo đảng chẳng là cái đinh gì. Quan thầy bảo giết thì bùm ngay
thôi!
Về mặt gia cố uy thế
đảng, lãnh đạo đã thống nhất sẵn với nhau các biện pháp lôi đầu một số
dê tế thần chọn lọc ra vùng nhang khói để vỗ về lòng tin của quần chúng,
và lập tức xiết chặt gọng kềm kiểm soát dưới nanh vuốt đảng ngay sau
đó. Trong trường hợp không có chiến tranh làm mồi dẫn, thì cứ năm bảy
năm một lần, các đảng CS vĩ đại quang vinh lại tung ra một chiến dịch
gieo rắc kinh hoàng long trời lở đất khác để xốc lại xã hội cho ngay
ngắn/ổn định trong vòng nanh vuốt đảng.
Các chuẩn bị trước chiến
dịch, một số điều chỉnh ngay trong chiến dịch, cả hai biện pháp sóng
đôi sau chiến dịch ngày đó, như vừa nói, cộng thêm cuộc Triển Lãm CCRĐ
1946-1957 cực kỳ hoành tráng tại Viện Bảo Tàng Quốc Gia hôm nay, tất yếu
đã giao thoa/cộng hưởng mà để lại trong lòng người xem một niềm cảm
khái trắc ẩn vô biên.
Trước tiên, nó khiến mọi người phải tự cược lấy một niềm tin không suy suyển rằng Bác Hồ Oan Ghê:
bác chớ hề lên kế hoạch, chẳng từng viết bài kích động mở màn, chẳng
gật đầu xử tử ân nhân, chẳng hay biết gì về diễn tiến toàn bộ sự việc
trên toàn cõi Bắc Việt, cũng chẳng can dự trực tiếp hay lệnh lạc gì vào
từng bước của tiến trình CCRĐ. Nỗi oan lớn nhất là bác không thể ngờ
quân Tàu lại ác đến thế, hay lũ Đội lại độc đến thế. Bác chỉ đau đáu
một tấm lòng tội nghiệp đến vãi lệ cho hàng vài chục vạn nạn nhân nằm
xuống và hàng chục vạn gia đình lất lây trong một xã hội bị xới tung.
Kết luận 1: bác không tự tay bắn giết ân nhân hoặc nông dân nào cả.
Thứ nhì, nó khiến mọi
người phải tự dập tắt trong lòng mọi ý nghĩ oan sai, rằng bác đã dày
công đào tạo những động vật từng được mệnh danh cực hãi là Nhất Đội Nhì
Trời; và xuyên qua nỗ lực đó, bác đã tập dượt/huấn luyện/trang bị thành
công cho một giai cấp nông dân có đầy đủ bản lãnh và sáng kiến lăng
mạ/đánh đập/vu cáo/tố điêu/buộc tội/lên án ngay chính ân nhân, ngay
chính những người nuôi nấng cách mạng, thậm chí, ngay chính
ông/bà/cha/mẹ/anh /em của nó.
Kết luận 2: bác không tự tay tước bỏ cả tính người lẫn tình người của bất cứ ai.
Thứ ba, nó khiến mọi
người phải tự rập lòng hoan hô cách xử thế đầy nghĩa tình của một thời
bi hùng có tên là CCRĐ: không một ai góp của/góp vàng nuôi giấu cán bộ,
chấp nhận mọi rủi ro tính mạng trước đám mật thám Tây mà lại nhận lãnh
cái án tử bằng những viên đạn của cách mạng VN.
Kết luận 3: nhờ ơn bác, ơn đảng, mà họ chỉ vô tình bị xử tử bởi những viên đạn của Tàu.
Thứ tư, nó khiến mọi
người phải rất đỗi tự hào về một giai đoạn nghèo khó “vượt thời gian”
của nông dân ta: Hình ảnh triển lãm cho thấy là ngay từ đận cuối thập
niên 40 của thế kỷ trước, nông dân VN đã từng sử dụng đại trà những nồi
nhôm nồi đồng với đũa nhựa; đã từng nộp thuế bằng gạo trắng chứ không
cần đong thóc; đã từng dùng cân; đã từng mặc áo may bằng máy may công
nghiệp; đã từng dùng bát chiết yêu…
Kết luận 4: ngay từ thời CCRĐ, đời sống của nông dân ta đã là mẫu mực sung túc, đi trước nhiều nước châu Á hàng chục năm.
Thứ năm, nó khiến mọi
người liên tưởng ngay đến một giai cấp đại địa chủ đỏ lòm ở thế kỷ 21:
Đất đai ruộng vườn mênh mông tình đảng; biệt thự/nhà thờ họ hoành tráng
đời quan; vàng/đô phải giặt rửa/ký gửi tận bên kia bán cầu; con cái du
học các nước tư bản về được cơ cấu ngay vào đầu ngõ Trung Ương; lại còn
còn có cả lực lượng công an, quân đội lái công xa và lãnh lương từ tiền
thuế của dân để đi cưỡng chế nhà đất của dân cho họ…
Kết luận 5: chưa có nước nào tiến bộ với một vận tốc ngang bằng tiến độ đổi đời của bần cố nông thành tư bản đỏ nhanh gọn như ở VN ta.
Thứ sáu, rất tiếc là
cuộc triển lãm CCRĐ đang hồi hưng phấn, những nữ vũ công đang cơn ưỡn
ẹo, nỗi oan của bác đang trên đà tháo gỡ, uy thế của đảng đang được PR
sáng choang, hình ảnh VN ngời ngời ánh sáng văn minh cách mạng… thì bỗng
dưng đứt bóng/chết tiệt.
Kết luận 6:
tiên sư đám tuyên giáo, chỉ vì tự kỷ lộ hàng mà đành đoạn chấm dứt
ngang hông một tiến trình giải oan cho bác, khiến đám thối mồm cứ mắng
cho là thứ Lúng Túng Đẻ Lung Tung.
16/9/2014 – Tròn 64 năm ngày mở màn Chiến Dịch Biên Giới ở Đông Khê.
Blogger Đinh Tấn Lực
thiet ke noi that chung cu
Trả lờiXóa