Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

TẠI SAO LẠI CHỈ CÓ CÔNG ĐOÀN ĐƯỢC ĐẶC CỬ ĐỨNG RA DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM 64 LIỆT SỸ CHẾT OAN Ở GẠC MA?

Tô Hải

Tại sao một chú bé Lý tự Trọng, một “lãnh tụ non”, một anh chàng Phú, anh Tập, anh Phong, anh gỉ, anh gì, …cha căng chú kiếc nào đó “của riêng đảng các ông ấy”, chết từ thời tớ mới ra đời, từ thời tớ (sinh năm 1927) đang còn ngày nào cũng…ỉa đùn, (chẳng biết có thật hay không nữa?) mà các ông Đảng-Nhà Nước cũng dám bỏ ra hàng trăm, hàng chục tỉ của công quỹ để lập đền thờ, bắt nhân dân quanh năm xì xụp khấn vái. .?. . .
Và tại sao cả một cuộc… “hy sinh theo lệnh trên” của 64 người lính bị trói tay “không được phép chống cự, không được nổ súng” đã bị phanh phui bởi chính các tướng lĩnh nổi danh một thời của các ông ấy, lại bị ém nhẹm, lừa bịp, dối trá toàn dân suốt 27 năm qua?


Cho tới hôm nay, 14/3/2015, qua cái quá trình “nói dối là quốc sách” bị vạch trần khắp nơi, khắp chốn, người ta mới “cho phép” “kỷ niệm hạn chế” sự kiện lịch sử đau thương của quân đội này mà không bị bắt, bị bỏ tù? Nhưng không phải là đảng hay nhà nước chủ trương, không một vị vua tập thể hay nhất, nhị phẩm triều đình nào tham dự hay lên tiếng?. . . Cũng không bỏ ra một xu cho việc tưởng nhớ những oan hồn Gạc Ma? Tất cả đều do tiền…”xã hội hóa” mà ngay ngày đặt viên đá đầu tiên, cái ông vô tích sự nhất của cái tổ chức “có cũng như không” là Tổng Liên Đoàn Lao Động VN vẫn phải kêu gọi (rất là tội nghiệp!) mọi người kể cả kiều bào nước ngoài “hãy mở rộng lòng hảo tâm”, ra tay “đóng góp mỗi người một viên gạch”, gọi về “theo cú pháp GM gửi về 1407 để góp mỗi người một viên gạch xây dựng công trình này”!!! (theo Tuổi Trẻ ngày 14/3/2014, trang 3)
Hỏi câu này để đứa trẻ lên năm cũng có thể trả lời chính xác 100%. Đó là vì:
-SỢ THIÊN TRIỀU NỔI GIẬN MÀ TƯỚC ĐI QUYỀN LỰC CỦA NHÓM THÁI THÚ QUYẾT TRỞ VỀ VỚI NƯỚC MẸ TRUNG HOA, ĐỂ MUÔN NĂM ĐƯỢC LÀM TIỂU VƯƠNG QUẬN LẠC VIỆT
Khổ một nỗi cho các thứ loa, báo, đâì…nhà nước, lẽ nào “lần đầu có sự kiện bi hùng” (?) này lại phải …. làm ngơ? Thế là một loạt các trò nói láo, nói dối, xuyên tạc, thổi phồng lại được tái diễn trên giấy trắng mực đen, trên môi đỏ chót như mỏ vẹt của những con robot biết nói… …. cứ như có một trận “hải chiến oai hùng thật sự” đã diễn ra, …dẫn đến sự “hy sinh sạch sành sanh” không để lại môt nắm xương tàn của 64 chiến sỹ công binh thuộc E83 bị cấm… nổ súng năm nào!
Tuy nhiên, cũng không phải có những lời…”lỡ nói” ra 1/10 sự thật . ngay cái ngày “giả vờ thương tiếc” naỳ . Cụ thể như lời bộc bạch của cựu chiến binh Lê Hữu Thảo:
“Vào giờ phút này đây, trong tôi hiện lên hình ảnh những đồng đội đã hi sinh trong buổi sáng ấy. Tôi lúc đó là tiểu đội trưởng của tàu HQ-604, đang cùng một nhóm năm anh em cắm cờ Tổ quốc và cảnh giới để lực lượng công binh E83 đưa vật liệu lên đảo Gạc Ma thì bất ngờ khoảng 50 lính Trung Quốc với súng ống đầy mình từ ba chiếc tàu chiến tràn lên đảo, bao vây anh em.
Nhiều anh em đã ngã xuống ngay sau những loạt đạn đầu tiên. Người này ngã xuống, người kia lại cầm cờ lao về phía cột cờ, không để rơi vào tay giặc. Nhưng trận chiến đấu không cân sức ấy, 64 đồng đội của chúng tôi đã ngã xuống, hầu hết đều nằm lại dưới sóng nước Trường Sa”
Như…. chửi cha những dòng “đãi bôi” dối trá trước đó trên báo chí của đảng họ!:
“Nước mắt đã rơi trên gương mặt nhiều người khi nhớ về cuộc chiến đấu anh dũng của các chiến sĩ hải quân trên các tàu HQ-505, HQ-604, HQ-605 của lữ đoàn 125 phối hợp với lữ đoàn 146 và công binh E83 tại nhóm đảo Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao thuộc quần đảo Trường Sa cuối tháng 3, đầu tháng 4-1988″
Cái nỗi đại quốc nhục do bọn Lê chiểu Thống thế kỷ XX gây ra, đã được chính nội bộ các tướng lãnh một thời với bọn này, không thể chịu nổi, đã thẳng thừng vạch ra
Tướng Lê Mã Lương cho biết:
-Nó có một câu chuyện như thế này: Có đồng chí lãnh đạo cấp cao ra lệnh bộ đội ta không được nổ súng nếu như đánh chiếm cái đảo Gạc Ma hay bất kỳ đảo nào ở Trường Sa. Không được nổ súng! Và sau này nó có một câu chuyện và nó đã được ghi vào tài liệu mà ta đã rõ rồi là khi trong một cuộc họp của Bộ Chính Trị, đồng chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói là ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?
Những người lính hy sinh đầu tiên ấy cộng thêm con số bộ đội bị quân Trung Quốc sát hại nâng lên 64 người là một vết thương lớn cho người lính bất cứ quân đội nào khi họ không được cầm súng chống lại quân thù, tướng Lê Mã Lương chia sẻ
Ngài Bộ trưởng Bộ Quốc phòng hồi bấy giờ là ngài Lê Đức Anh đã ra cái lệnh như vậy mà anh Lê Mã Lương đã tường thuật trong hội thảo tưởng niệm Gạc Ma của chính Trung tâm Minh Triết tổ chức ở Khách sạn Công đoàn năm ngoái, thì bây giờ ta phải công khai cái này
Ông Nguyễn Khắc Mai
-Trong lịch sử của Hải quân Nhân dân Việt Nam chưa có trận nào mà hải quân ta chỉ có mấy phút thôi chúng ta chết đến hơn nửa đại đội. Không có chuyện lịch sử Hải quân, lịch sử của các đơn vị chiến đấu bộ binh chỉ trong mấy phút mà tiêu như thế, trừ bom, nó bỏ trúng đội hình đang hành quân hoặc là nó thả trúng đội hình đang đóng quân còn trong đánh nhau ta cũng trong thế chủ động thì không có chuyện đó. Cho nên đó là cái nỗi đau mà nỗi đau này nó âm ỉ và nó sẽ đi với người lính cho tới khi kết thúc sứ mệnh trên cái đất này.
TS Nguyễn Văn Khải người tham dự buổi hội thảo cho biết nhận xét của ông về việc tướng Lương công khai điều mà Bộ quốc phòng Quân đội Nhân dân Việt Nam giấu kín sau sự cố Gạc Ma:
-Câu đó của Lê Mã Lương là hoàn toàn đúng bởi vì những năm 80 tôi là TS Thiếu tá và có anh họ là Lê Ngọc Hiền là Thứ trưởng Quốc phòng, Lê Trọng Tấn là Tổng Tham mưu trưởng quân đội cho nên những chuyện này chúng tôi biết cả.
Còn Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một nhà ngoại giao kỳ cựu, am hiểu sâu sắc vấn đề Trung Quốc thì công khai đánh giá quyết định “không nổ súng” của Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh như sau:
- Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức Anh được đưa lên làm Bộ trưởng Quốc phòng mà làm cái việc như thế là một việc phản quốc. Ra lệnh không được bắn lại để cho Trung Quốc nó giết chiến sĩ của mình như là bia sống thì tôi cho đó là một hành động phản động, phản quốc.
Ông Lê Đức Anh là cai đồn điền cao su của một người tình báo của Pháp chứ ông ta không phải tham gia cách mạng lâu dài gì đâu. Chẳng qua ông ấy khai man lý lịch rồi thì được lòng ông Lê Đức Thọ, ông Lê Đức Thọ cứ đưa ông ấy lên vù vù trở thành Bộ trưởng Quốc phòng, sau này thành chủ tịch nước. Cái điều đó những người biết chuyện như tôi lấy làm đau lòng lắm và cho là một nỗi nhục của đất nước.
Còn ông Nguyễn Khắc Mai, nhà ngoại giao kỳ cựu thì nhận xét:
-Cho đến hôm nay 64 người anh hùng liệt sĩ ở Gạc Ma đấy nhiều người xác vẫn còn nằm dưới biển và cái ông Nông Đức Mạnh nguyên Tổng bí thư lại trả lời rằng thôi cứ để yên như thế! Đáng lẽ anh phải can thiệp với Chữ thập đỏ quốc tế để tìm cách vớt và đưa thân xác của các liệt sĩ ấy về quê mẹ thì anh lại để im, bởi vì anh sợ Tàu mà. Động chạm đến Tàu thì anh run lên vì anh bị cầm tù rồi.
Tại sao cứ im lặng? chỉ cho mấy cái anh cấp người phát ngôn Bộ Ngoại giao nói tới nói lui một điệp khúc nhàm chán vô cùng và bọn Trung Quốc nó không thèm đếm xỉa gì tới, nó coi đấy là cái chuyện tào lao thì đấy là cái đau, đấy là cái nhục về Gạc Ma.
Và đây, cuối cùng cho câu trả lời là sự thú tội “quyết bán nước đến cùng” của một tên “ủy viên vua tập thể”, đại tướng đứng đầu lực lượng võ trang có nhiệm vụ chống xâm lược, họ Phùng tên…. (quan nhà) Thanh, rất sợ chạm tới nửa cái lông chân của các bố Tầu cộng!:
“Tôi thấy lo lắng lắm…. . chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc!Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm cho dân tộc!”
Thế thì …. . có bố bảo hắn cũng chẳng dám bén mảng đến cái đài tưởng niệm mới bắt đầu đi xin tiền đóng góp mỗi người một viên gạch!
Thật nhục nhã, trâng tráo, ngu đần, hèn hạ, bần tiện, kinh tởm đến…hết biết!:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét