Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 241 (15-04-2016)
Công luận người Việt trong và ngoài nước đang chăm chú theo dõi những
bi hài kịch xảy ra tại Việt Nam quanh việc phong trào tự ứng cử Quốc
hội đang bị đánh phá. Dĩ nhiên ai cũng biết bàn tay lông lá chỉ đạo ráo
riết việc này chính là Bộ chính trị đảng cộng sản, mà cụ thể là Tổng bí
thư Nguyễn Phú Trọng. Tiếp xúc cử tri ngày 8 – 3, ông ta đã khẳng định: “Không để lọt vào cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng, Nhà nước những phần tử thế này thế khác”.
Trước đó, trong Chỉ thị số 51 ra ngày 4-1-2016 về cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội, ông đã ra lệnh cho thuộc cấp rồi: “Lãnh
đạo tốt công tác nhân sự, bảo đảm sự lãnh đạo tập trung, thống nhất của
Đảng trong công tác cán bộ; gắn kết quả nhân sự của đại hội đảng các
cấp và quy hoạch cán bộ với công tác chuẩn bị nhân sự để giới thiệu
những người tiêu biểu, có quan điểm, lập trường chính trị vững vàng….
Việc lựa chọn, giới thiệu người ứng cử và việc tự ứng cử đại biểu… phải
bảo đảm theo đúng quy định và hướng dẫn của các cơ quan Trung ương có
thẩm quyền. Lãnh đạo tốt việc tổ chức hiệp thương giới thiệu người ra
ứng cử…”.
Rồi như sợ đám tay sai lãng quên, tại hội nghị xây dựng đảng ngày 26-03-2016, Trọng Lú còn nhắc lại: “Các
thế lực xấu, thù địch đang rất muốn chúng ta thay đổi chế độ chính trị.
Tôi đã nói đổi mới chính trị không có nghĩa là thay đổi chế độ chính
trị, không có nghĩa là làm thay đổi bản chất của Đảng ta, Nhà nước ta”.
Và thế là một một lực lượng khổng lồ đã được huy động khắp cả nước
(nhà cầm quyền địa phương, bộ máy đảng, mạng lưới công an, các đoàn thể
của Mặt trận Tổ quốc). Đám tay sai công cụ này đã và đang sử dụng mọi
thủ đoạn gian manh, thô bỉ, đê tiện nhất để loại trừ các ứng viên tự do
(mà tổng số trên dưới 160 người), nhất là các ứng viên có tinh thần dân
chủ, bằng cách không để họ thu thập được đủ số phiếu tín nhiệm trong cái
gọi là “hội nghị hiệp thương” lần 2, hay “hội nghị cử tri”, một định
chế vi hiến tự bản chất.
Các hội nghị cử tri đểu giả này đều có một số đặc điểm chung như sau:
– Thành phần tham dự do ban tổ chức mời từ trước, ứng viên không
được biết danh sách (dù có khi yêu cầu được biết trước, như ứng cử viên
Nguyễn Thúy Hạnh). Cá biệt có trường hợp chính ứng viên cũng chẳng được
mời (như các ông Ngô Anh Tuấn, Phan Vân Bách…). Thành phần tham dự này
đa phần là người của nhà nước (như đảng viên, đoàn viên, thành viên các
đoàn thể MTTQ). Hầu hết đều đã được “tập luyện phát biểu lên án” và
“quán triệt bỏ phiếu bất tín nhiệm”.
– Có những cử tri ở tổ dân phố khác cũng được huy động vào họp,
trong khi nhiều cử tri ở chính tổ dân phố của ứng viên thì không được
tham dự (như ứng viên Lê Khánh Luận). Điều này cũng xảy ra ở nơi công
tác, làm việc (như ứng viên Đỗ Anh Tuấn: công ty anh có 104 người nhưng
chỉ mời 15 người còn mời các công ty khác 103 người). Đó là chưa kể việc
giới hạn số cử tri.
– Biến hội nghị tiếp xúc thành nơi chỉ trích, lên án ứng viên một
cách thô bạo, vì những lý do vặt vãnh và vô căn cứ (như không sinh hoạt
tổ dân phố thường xuyên, không thường xuyên thăm hàng xóm, chẳng tham
gia đóng góp ủng hộ tiền trong các đợt vận động, nói xấu đảng và nhà
nước trên mạng, đòi hủy bỏ điều 4 Hiến pháp, đòi đa nguyên đa đảng, hay
đi biểu tình chống Trung Quốc, trẻ quá nên không đáng tín nhiệm, bằng
cấp thấp sao làm đại biểu, chưa có cống hiến gì mà đòi vào quốc hội, tự
ứng cử mà không xin phép đoàn thể, thậm chí để chó ỉa sang nhà hàng xóm…
Nhà thơ Bùi Minh Quốc còn bị phê là “thiếu đạo đức” vì từng từ chối
nhận giấy mời của công an, rồi “thiếu tình hàng xóm láng giềng”, vì đã
kiện ông hàng xóm cơi nới trái phép trên đất của Nhà nước quy hoạch làm
lối đi chung). Toàn là những lý do không ăn nhập gì với các tiêu chuẩn
của người đại biểu Quốc hội đã được luật định.
– Ứng viên không được tạo điều kiện để trao đổi lại với cử tri mà
phải “chịu trận” cuộc đấu tố của họ. Bà Nguyễn Thúy Hạnh chỉ được cho 5
phút. Nhiều ứng cử viên độc lập khác bực tức, không chịu nổi cảnh bị đấu
tố này nên đã tẩy chay vòng hiệp thương, bỏ ra khỏi hội nghị, như nhà
văn Nguyễn Tường Thụy, nhà thơ Bùi Minh Quốc, cử nhân luật Nguyễn Đình
Hà…
– Ứng viên bị ngăn cản, bị cấm phát tài liệu công bố tiểu sử và
chương trình hành động của mình cho cử tri, không được ghi hình chụp ảnh
(như thầy giáo Đỗ Việt Khoa, tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, nhà văn Nguyễn
Tường Thụy).
– Nhiều dấu hiệu cho thấy có sự can thiệp, định hướng để cử tri bỏ
phiếu “bất tín nhiệm”. Thạc sĩ Nguyễn Trang Nhung nhận định: “Tôi cho
rằng không hề có cái gọi minh bạch hay là dân chủ. Người dân không hoàn
toàn tự quyết trong việc bỏ phiếu, bởi vì họ có vẻ đã được định hướng sẽ
phát biểu như thế nào để ủng hộ hay phản đối ứng cử viên”. ƯCV Đỗ Anh
Tuấn thì cho biết: “Bác Chi, người bế mình từ khi mình còn bé tí, tối
hôm trước còn đi vận động tranh cử với mình, sáng hôm sau bị CA đến nhà.
Buổi chiều mình lên, bác bảo bác ốm, bác gái đi họp thay, được 5 phút
thì bỏ về. Những nhà hôm trước mình đến vận động tranh cử và đều tỏ ý
ủng hộ thì hôm sau có người đến tận nhà ‘nhắc nhở’”
– Việc kiểm phiếu không được tiến hành công khai, minh bạch, và
chẳng có sự giám sát của những cá nhân/tổ chức độc lập (như trường hợp
thạc sĩ Nguyễn Trang Nhung, luật sư Võ An Đôn. Đối với vị luật sư nhân
quyền này, việc kiểm phiếu đã được thực hiện lén lút trong ngôi miếu
hoang).
– Bạn bè, người thân, những cử tri công khai ủng hộ ứng viên… đều
bị ngăn cản, không được vào dự hội nghị tiếp xúc cử tri của người mình
ủng hộ. Ngay cả chồng bà Nguyễn Thúy Hạnh cũng bị chặn cửa. Riêng bạn bè
của ƯCV Hoàng Dũng đã không vào được, phải đứng ngoài, còn bị công an
cho ăn mắm tôm!
– Kết quả bỏ phiếu đều có số phiếu tín nhiệm thấp một cách đáng ngờ
đối với các ứng viên độc lập. Xin nêu ra vài ví dụ: Ông Hoàng Dũng (Sài
Gòn): 7%. Ca sĩ Lâm Ngân Mai (Sài Gòn): 3/82. Luật sư Võ An Đôn (Phú
Yên): 29/86. Ông Đỗ Anh Tuấn (Vĩnh Phúc): 1/71. Cô Nguyễn Trang Nhung
(Sài Gòn): 1/63. Ông Ngô Xuân Phúc (Nghệ An): 10/106. Tiến sĩ Nguyễn
Quang A (Hà Nội): 6/75.
Rút được gì từ những hội nghị “đấu tố” khốn nạn ấy?
Việc lấy ý kiến cử tri do MTTQ tổ chức kiểu này: chỉ định sắp xếp
mời ứng viên, chỉ đạo đấu tố cách vô liêm sỉ, kiểm phiếu trong che giấu
bí mật, không trưng ra từng lá phiếu cho toàn bộ cử tri, ứng viên chứng
kiến, thậm chí chẳng thèm mời ứng viên tham dự… thì đúng là một trò cờ
bạc lừa bịp quốc dân và một sự khinh bỉ tột cùng đối với định chế đáng
kính của quốc gia.
Việc một thiểu số “quần chúng” (như 75 cử tri “được mời” ở phường
Gia Thụy, quận Long Biên, của TS. Nguyễn Quang A, với 69 phiếu bất tín
nhiệm; 63 cử tri “được mời” ở phường 7, quận Phú Nhuận, của Th.S. Nguyễn
Trang Nhung, với 62 phiếu bất tín nhiệm; 82 cử tri “được mời” ở quận Gò
Vấp, Sài Gòn của ca sĩ Lâm Ngân Mai, với 79 phiếu bất tín nhiệm) đã có
quyền thay cho ít nhất 270.000 cử tri của mỗi khu vực bầu cử (Cả nước
với khoảng 50 triệu cử tri được chia thành 184 đơn vị bầu cử, tính trung
bình mỗi đơn vị bầu cử có khoảng 270.000 người) để quyết định “tư cách
ứng cử ĐBQH” của một tiến sĩ, một thạc sĩ và một nghệ sĩ, bất chấp việc
những ứng viên này có được sự ủng hộ của hàng trăm nghìn người dân ở các
nơi khác… thì đúng là một cơ chế bầu cử bất cập và khốn nạn. Bất cập,
bởi vì nó sàng lọc và gạt bỏ những người có tâm, có tài, có óc phản biện
chính quyền, có trái tim đứng về phía nhân dân. Khốn nạn, bởi vì nhờ cơ
chế ấy, nhờ các vòng đấu tố ứng viên, nhà cầm quyền đã kích thích cái
phần bản năng, phần thú vật nhất ở con người, đồng thời nuôi cho họ “ảo
tưởng sức mạnh” rằng những kẻ tri thức thấp kém nhất cũng có thể có uy
lực trước trí thức hay văn nghệ sĩ, miễn là phải biết tuân theo đúng chủ
trương, đường lối, chính sách của Đảng, đừng có làm “phản động” (theo
nhà báo Phạm Đoan Trang).
Việc các hội nghị cử tri diễn ra với trò đấu tố thô bỉ những công
dân ứng cử ngoài ý muốn và sắp xếp của đảng CS cho người ta lại thấy
bóng ma của các cuộc đấu tố thời cải cách ruộng đất lảng vảng hiện về.
Cái quá khứ ghê rợn không ai muốn nhắc đến ấy hóa ra vẫn tồn tại dai
dẳng đến tận ngày nay và vẫn là một thứ vũ khí được đảng sử dụng cho mục
đích kiểm soát xã hội của đảng. Ngoài ra, trên mạng xã hội, đang tràn
lan một làn sóng phỉ báng nhắm vào cách ứng viên tự ứng cử, cả một chiến
dịch tấn công với các đòn đánh dưới thắt lưng đang nhằm vào họ. Rõ ràng
chế độ cộng sản là thứ có sức tàn phá kinh khủng nhất đối với văn hóa
của bất cứ dân tộc nào trên thế giới. Cũng chính nó là thứ có khả năng
siêu hạng trong việc làm thoái hóa đạo đức con người và xã hội.
Khi được hỏi liệu có thể rút ra điều gì chung ở những trường hợp
này, nhà thơ Bùi Minh Quốc đáp đại ý: Cho đến nay mà nói, tôi thấy những
người cầm quyền vẫn tiếp tục lao đầu vào lối mòn cũ, ngày càng bộc lộ
cho thấy họ quyết thủ tiêu quyền tự do ứng cử của công dân đã ghi trong
Hiến pháp… Họ có thể đạt được mục đích trước mắt là chặn, gạt hết những
người tự ứng cử, không cho ai lọt vào danh sách cuối cùng, để rốt cuộc
một mình một chợ tiến hành xây dựng một Quốc hội theo ý họ. Thế nhưng
hậu quả mà họ nhận được đó là bước thêm một bước nữa trong quá trình tự
sát về chính trị và văn hóa. Đúng thế, có lẽ Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn
Thiện Nhân, chủ tịch MTTQ (kẻ từng đứng đầu cái ngành có sứ mạng – trên
nguyên tắc – giáo dục giới trẻ về sự đàng hoàng, chính trực, liêm sỉ,
lương thiện) đang xoa tay hể hả cùng với đám tiểu yêu của họ. Thế nhưng,
tất cả những màn diễn rất vụng về, giả tạo, gây căng thẳng và chia rẽ
trong mọi tầng lớp dân chúng suốt mấy tuần nay đều có giá trị như cái
tát nẩy lửa làm sưng má những kẻ cứ luôn mồm nhắc đến “dân chủ đến thế là cùng”, như bản cáo trạng dành cho đảng trong tòa án lịch sử muôn niên và như những nét khắc trên bia miệng ngàn đời của Dân tộc.
Vậy thì còn đợi gì mà toàn dân Việt Nam không quyết tâm đập tan mưu
đồ “đảng hóa” Quốc hội bằng cách tẩy chay mạnh mẽ trò “đảng cử dân bầu”
tháng 5 tới. Còn đợi gì mà các ứng viên độc lập – vốn đang được phiếu
tín nhiệm từ trong trái tim của đồng bào – không kết hợp với nhau để làm
thành một quốc hội đúng nghĩa của nhân dân, dù là Quốc hội trên không
gian mạng?
Ban Biên Tập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét