Đoan Trang FB
Tôi chán cái cảnh cứ mỗi khi có một blogger chính trị hay một nhà
hoạt động nhân quyền-dân chủ nào đấy bị bắt, lại nổi lên một chiến dịch
đòi chính quyền trả tự do cho ông/bà ta, ở trong nước và quốc tế.
Người thân của blogger hay nhà hoạt động đó lại phải đến gặp các đại
sứ quán phương Tây ở Việt Nam hoặc cất công ra nước ngoài, nhất là sang
Mỹ, để “kêu” cho vợ/ chồng/ con/ em mình.
Tôi chán lắm. Tôi thấy đau khổ và nhục nhã lắm.
* * *
1. Tôi không biết có ai cảm thấy tự hào, hãnh diện, thấy oai khi phản
ánh tình hình vi phạm nhân quyền ở Việt Nam ra thế giới; tôi thì không.
Việc này cũng tương tự như chuyện có thể có một số nhà báo mong có
tai nạn giao thông thảm khốc, cháy, nổ, thiên tai, vụ án giết người… để
đưa tin, viết bài, câu view, bán báo… nhưng đa số nhà báo có suy nghĩ
không mong muốn phải tác nghiệp về những chuyện như thế.
Khi đã phải nói những sự thật chẳng hay ho gì về nước mình, là khi
người ta đau lòng và khổ sở, và cũng đã cảm thấy tuyệt vọng vì không có
khả năng thay đổi tình hình.
2. Không ai không hiểu rằng việc của người Việt Nam phải do người
Việt Nam giải quyết. Nhưng nếu vậy thì là công dân Việt Nam, chúng ta
phải làm gì để thay đổi chính sách? Làm gì để cái chính quyền này hết
bạo ngược và chịu lắng nghe dân?
Hãy chỉ cho tôi cách làm thế nào để vận động chính sách ở Việt Nam mà
không phải hối lộ, đút lót, không cần phải là đảng viên ĐCS, không cần
có chức quyền, không cần nhờ “Anh Hai/ Anh Ba/ Anh Tư” nào đó tác động,
không phải gửi hàng chục cân kiến nghị/ đề đạt và mòn mỏi chờ đợi phản
hồi, để rồi nhận những phản hồi (nếu có) kiểu “chúng tôi đã nhận được
thư của ông/bà và đã chuyển tới cơ quan chức năng xem xét giải quyết”,
v.v.?
Sao lại có cái thứ nhà nước công an trị lì lợm, trơ tráo, mặt dày mày
dạn, giữ quyền đại diện cho cả dân tộc, dân bảo thì không nghe? Để đến
nỗi, là dân Việt Nam mà không giải quyết nổi vấn đề của đất nước mình,
phải ra nước ngoài kêu cầu họ can thiệp, giúp đỡ?
* * *
Đó, nhục nhã là ở chỗ đó, các dư luận viên ạ, chứ không phải ở chuyện
“đi vận động quốc tế tức là cõng rắn cắn gà nhà, phản quốc”.
Nhục nhã là vì chúng ta đã và đang phải chấp nhận một chính quyền không biết nhục như thế này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét