Đinh Tấn Lực
“VN ta đã được thế giới chứng nhận có nền kinh tế thị trường, thông qua chiến lược Buôn bộ trưởng và Bán vé số” (ĐTL).Tin vui ngày Rằm rơi vào Thứ Sáu 13: Ku Tổng xác nhận là đã quá khớp khi tuyên bố trong hội nghị trung ương rằng chưa biết đến cuối thế kỷ này có thể kết thúc tiến trình hoàn tất XHCN hay không.
Công đầu là do nỗ lực của đa phần đảng viên hành nghề bộ trưởng.
Đâu đó trên Phây có một status phiếm, đại ý như sau:
Một bà đầm tây đi chợ Việt, không nói được tiếng Việt, chỉ ra hiệu. Bà vén váy chỉ vào đùi, chị bán hàng cắt ngay cho 1 ký thịt đùi. Qua hàng kế, bà ta kéo áo chỉ vào ngực, chị bán hàng cân ngay 1 ký ức ngan. Qua hàng kế nữa, bà hơi lúng túng, sau cùng, chỉ vào cái tivi, anh bán hàng lập tức gói ngay cho 1 ký óc heo. Lúc đó, tivi đang chiếu trực tiếp cảnh QH chất vấn các bộ trưởng.Tác giả chuyện phiếm này có phần nào kỳ thị heo chăng?
Không rõ, nhưng cứ nhìn mặt Ku Giàng tên màn hình thì có thể hiểu ra sức liên tưởng của người xem.
Và nếu có thể kiên nhẫn ngồi nghe Ku Giàng thuyết luận về mức thu nhập cao của bà con bán vé số, hẳn là chính mỗi khán thính giả truyền hình VN cũng có thể có cùng cảm nhận như anh chàng hàng thịt bán óc heo kia.
Tay chủ thớt ấy bỏ vốn tự tạo ra để buôn thịt kiếm sống và nuôi gia đình, tức là làm ăn lương thiện. Lại hiểu ngay yêu cầu của một khách hàng câm tiếng Việt thì quả là cực thông minh. Thế, thông minh tầm đó thì không thể không biết đến cái hoạt cảnh nhộn nhịp buôn ghế bất lương ở tầng thượng của lãnh đạo: Một giáo viên ra trường phải chạy vài trăm triệu để có được cái bục đứng lớp. Thậm chí, một lính biển cũng phải chạy vài trăm triệu để ra giữ đảo (được nhiều ưu đãi). Thì khó ai hình dung được bọn óc heo kia đã chạy bao nhiêu trăm tỷ để tóm cái ghế bộ trưởng. Tay chủ thớt, và rất đông những người làm ăn lương thiện khác, hẳn phải có một nỗi uất hận kinh hồn và một niềm khinh bỉ cực cao mới có thể gói ngay món óc heo cho bà khách hàng đi chợ bằng ngón trỏ ấy.
Có khi tay hàng thịt kia đã kịp nhận ra cái thớt của hắn còn quá nhỏ. May mà nhân loại đã phát minh ra loại truyền hình màn ảnh rộng. Không thì thiên hạ khó thấy hết khuôn mặt đồ sộ của ngài bộ trưởng chủ nhiệm ủy ban dân tộc bán vé số.
Rõ là người ta bắt được ngay đây, với hình ảnh Ku Giàng đang hùng biện đến rung cả nọng trong nọng ngoài kia, chí ít là một chút cảm thông với lời xác nhận của Ku Tổng, rằng, chưa biết bao giờ mới chạm tới cái XHCN lung linh nhang khói nọ, nhưng cũng đã bước đầu vượt qua biết bao hố hầm xương máu để đạt được cái thành quả thần kỳ thu gọn dân tộc vào hai giai cấp hiện nay: bộ trưởng và bán vé số.
Giai cấp bán vé số không hẳn cần (và cầm chắc chẳng đủ tiêu chuẩn mỡ mặt) để đề bạt ra người đại diện. Song, chắc chắn phải cỡ Giàng Seo Phử mới xứng đáng “đại diện” cho giai cấp (quan béo) bộ trưởng.
Với hai giai cấp thu gọn đó, VN được gì?
Trước tiên, sách kỷ lục thế giới phải công bình mà công khai xác nhận rằng VN là nước duy nhất trên thế giới có những bậc lãnh đạo chuyên ngành, với mớ danh thiếp in chữ đậm (tuyền là danh ngôn thời đại ở tầm “out-Langtan Langtan — quá cha Lăng Tần”), đại loại như sau:
- Quan hệ hữu nghị với nước bạn TQvẫn tốt đẹp / Xung đột trên Biển Đông giống như mâu thuẫn trong gia đình (Phùng Quang Thanh);
- Quá trình đoàn kết thống nhất 2 nước (Phạm Thế Duyệt);
- Cung cầu ngoại tệ vẫn hết sức dồi dào / 10.000 tỷ đồng dành cho ngư dân đóng tàu sắt giữ biển / Nợ xấu ở mức báo động nhưng chưa hốt hoảng (Nguyễn Văn Bình);
- Bất động sản chuyển động tích cực (Trịnh Đình Dũng);
- Có vụ 34 nghìn tỷ đồng là do anh em bị khớp (Phạm Vũ Luận);
- Giá sữa được sự quản lý của nhà nước theo chủ trương chung (Đinh Tiến Dũng);
- Không có lợi ích nhóm trong kinh doanh xăng dầu / Đổ hết tội cho thủy điện là oan / Năm nay không thiếu điện (Vũ Huy Hoàng);
- Bảo vệ rừng là trách nhiệm của từng địa phương (Cao Đức Phát);
- Tăng giá cước điện thoại chỉ ảnh hưởng đến người có tiền (Nguyễn Bắc Son);
- Chưa thấy nổi lên vấn đề lợi ích nhóm / Chủ tịch xã cũng có quyền ra văn bản pháp luật (Hà Hùng Cường);
- Việc bổ nhiệm bộ trưởng là đúng quy trình (Nguyễn Thị Kim Tiến);
- Không phát hiện dấu hiệu gì tiêu cực (Huỳnh Phong Tranh);
- Tham nhũng cả thế giới chứ chẳng phải riêng ta / VN không phụ thuộc về kinh tế với bất cứ nước ngoài nào (Nguyễn Xuân Phúc);
- Phiếu tín nhiệm thấp mà xin từ chức thì… được tha (Nguyễn Hạnh Phúc);
- Chúng ta đã nhìn thẳng vào sự thật (Nguyễn Sinh Hùng);
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét