Boxitvn
Hoàng Mai
Mới đây, hôm 23.6.2014, Việt Nam và Tòa Trọng tài
thường trực (PCA) (khác với Tòa án Công lý quốc tế của Liên Hiệp Quốc
(ICJ) là cơ quan tư pháp của Liên Hiệp Quốc cũng có trụ sở tại La Haye,
hoặc Tòa án Quốc tế về Luật Biển (ITLOS) là một cơ quan tư pháp thành
lập theo Công ước Luật Biển 1982 có trụ sở đặt tại Hamburg, CH Liên bang
Đức) (1), đã ký Hiệp định nước chủ nhà và thư trao đổi về hợp tác giữa Chính phủ Việt Nam và PCA
(đây là Tòa mà Philippines cũng đã chọn tòa này để khởi kiện China về
“đường lưỡi bò” và một số nội dung khác) (2), nhiều người cho rằng, đây
có thể là bước chuẩn bị các thủ tục cần thiết, cho việc Việt Nam sẽ tiến
hành khởi kiện China. Tuy nhiên, có vẻ như sự việc lại không hẳn lại
như vậy. Bởi vì, quan hệ Việt Nam – China rất phức tạp, có nhiều mảng
tối mà đa số người Việt không thể biết được.
Theo như sự hiểu biết của nhiều người, thì Việt Nam có thể kiện China lên một số Tòa án quốc tế, với các “gói” như sau:
1. Kiện về “Đường lưỡi bò” do China vẽ ra là không có
cơ sở (Philippines khởi kiện China nội dung này là chính và một số nội
dung khác – xin xem bài (1));
2. China dùng vũ lực cưỡng chiếm Hoàng Sa vào năm 1974;
3. China dùng vũ lực cưỡng chiếm đảo Gạc Ma và 6 đảo khác thuộc quần đảo Trường Sa vào năm 1988;
4. China đưa giàn khoan Haiyang Shiyou 981 (HD-981)
trái phép vào sâu trong vùng thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế 200
hải lý thuộc chủ quyền Việt Nam, từ hôm 02.5.2014.
5. China đã có hành động vô nhân đạo đối với ngư dân
Việt Nam bằng việc nhiều lần, nhiều năm… đâm chìm tàu đánh cá của ngư
dân Việt Nam khi đang đánh bắt hải sản ở ngư trường truyền thống của
Việt Nam.
6. China đang xây dựng các căn cứ quân sự ở Trường
Sa, làm thay đổi hiện trạng so với cam kết “Tuyên bố về ứng xử của các
bên ở Biển Đông (DOC)” mà China đã ký kết với Việt Nam và các nước ASEAN
có liên quan.
Vân vân…
Sở dĩ có thể dự đoán rằng, nhiều khả năng Việt Nam
(thực ra là Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam), sẽ không khởi kiện
China là bởi vì:
1. Qua giọng điệu mà Bắc Kinh đã ra lệnh, với cái gọi
là “bốn không được” (3), ta rất dễ nhận ra, đây là mệnh lệnh của kẻ ở
bề trên, vượt ra khỏi khuôn khổ ngoại giao bình đẳng giữa hai nước theo
thông lệ quốc tế. Rõ ràng, phải như thế nào ở phía sau hậu trường, thì
Tân Hoa Xã, hãng thông tấn chính thức của China, mới dám giở giọng “ông
chủ” như thế.
2. Có một thông tin đáng chú ý: sáng 26.62014, ông
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã có tiếp xúc với cư tri tại TP Hồ Chí
Minh, tại buổi tiếp xúc này, ông cựu Chuẩn đô đốc Lê Kế Lâm, đã đặt câu
hỏi với ông Trương Tấn Sang, rằng “Trung Quốc đưa ra “miếng mồi” 20 tỉ USD ODA và 100 tỉ USD tín dụng. Bên cạnh đó họ nói không ràng buộc về chính trị nhưng thực chất như thế nào?” (4). Nếu như ai cũng hiểu được: “Trong nguồn vốn ODA luôn có một phần viện trợ không hoàn lại, thấp nhất là 25% của tổng số vốn ODA”
(5), thì trong 20 tỷ USD vốn ODA nói trên, sẽ có ít nhất là 4 tỷ USD,
là viện trợ không hoàn lại của Bắc Kinh cho Việt Nam. Đây là khoản tiền
rất lớn đối với Việt Nam trong thời điểm này. Và vì vậy, Hà Nội nếu kiện
China thì khác nào sẽ “há miệng mắc quai”. Ngoài ra, còn gần 50 “công
trình trọng điểm” của Việt Nam, mà 100 tỷ USD nói trên đang góp phần làm
“ổn định xã hội”.
Có thể khẳng định rằng, câu hỏi mà ông Lê Kế Lâm nêu
ra trên đây là rất có cơ sở (bài báo cũng không đề cập việc ông Trương
Tấn Sang trả lời ông Lê Kế Lâm). Với nguồn dự trữ ngoại tệ đứng đầu thế
giới hiện nay, với số tiền là 3.312 tỷ USD (ba nghìn ba trăm mười hai tỷ
đô la Mỹ – tài khóa 2012-2013) (6), thì việc bỏ ra 120 tỷ USD cho Việt
Nam vay để nhằm khống chế chính trị, thì là quá rẻ, và Bắc Kinh đang rất
thành công ở Việt Nam ngoài sự mong đợi.
Như vậy, có thể nói, bằng những khoản tín dụng và đầu
tư lớn, Bắc Kinh đã buộc Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, gần như
phải khuất phục. Do đó, việc báo chí lên tiếng về khả năng Việt Nam khởi
kiện China, phải chăng đây chỉ là động thái an dân và trấn an dư luận
của Đảng Cộng sản Việt Nam?
3. Một lưu ý nữa để mọi người quan tâm cùng suy luận,
rằng, quan hệ Việt Nam – China, nếu vẫn chỉ là quan hệ giữa hai đảng
cộng sản (thực chất là như vậy), thì sẽ không có chuyện Đảng Cộng sản
Việt Nam lại đi kiện Đảng Cộng sản China. Bằng chứng là, bất chấp căng
thẳng giữa hai nước từ vụ giàn khoan HD-981, thì hai đảng vẫn “bồi
dưỡng đào tạo cán bộ giữa hai đảng Trung Việt, triển khai công tác đào
tạo cán bộ cho Đảng Cộng sản Việt Nam, kế hoạch trong 5 năm đào tạo 300
cán bộ Đảng Cộng sản Việt Nam; trong đó, Hà Nội và TP Hồ Chí Minh, mỗi
thành phố 100, 100 cán bộ của các tỉnh có quan hệ hợp tác với Quảng Đông
nhiều như TP Hải Phòng, Đà Nẵng, tỉnh Quảng Ninh, Quảng Nam…” (7).
Với những luận cứ trên đây, việc nghi ngờ rằng, khả
năng Việt Nam sẽ không khởi kiện China, về các vấn đề liên quan đến chủ
quyền của Việt Nam ngoài Biển Đông là hoàn toàn có cơ sở nếu không có
một vài diễn biến khác, mà không ai có thể ngờ được, như chính những góc
khuất giữa hai Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản China đã tồn tại
gần 85 năm qua.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, phần thua đã chắc chắn
thuộc về Đảng Cộng sản Việt Nam, không chỉ thua với đối thủ là Đảng
Cộng sản China, mà đau hơn, Đảng Cộng sản Việt Nam còn thua ngay với
chính Nhân Dân Việt Nam. Đảng Cộng sản Việt Nam hiện đang là gì trong
con mắt Nhân Dân, thì đã có câu trả lời.
(5) http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%97_tr%E1%BB%A3_ph%C3%A1t_tri%E1%BB%83n_ch%C3%ADnh_th%E1%BB%A9c
05.7.2014
H. M.
Tác giả gửi BVN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét