Boxitvn
Nguyễn Thanh Giang
“Cần gọi đúng tên cuộc chiến này” là một bài viết
hay, đầy tâm huyết và giá trị của nhà văn Phạm Đình Trọng. Tuy nhiên đề
xuất của tác giả gọi tên cuộc chiến hai miền Việt Nam vừa qua là “Nội
chiến” không được độc giả chấp nhận. Vì sao vậy?
Trước hết, gọi như vậy không đúng thực tế. Không ai
thấy người dân miền Nam ra đánh Miền Bắc. Cũng không thấy người dân Miền
Bắc vào đánh Miền Nam, ngoại trừ những người bị Cộng sản Việt Nam xúi
giục/cưỡng bức.
Gọi như vậy sẽ góp phần nuôi dưỡng hận thù Nam Bắc vốn đã ẩn tàng đâu đó.
Đã một thời người ta xem tất cả những người sống ở
Miền Nam đều là đang theo giặc, không chỉ xâm lăng Miền Nam mà còn chuẩn
bị lấp sông Bến Hải tấn công ra Bắc; xem tất cả những ai bỏ nước ra đi
đều là phản động, là phản bội tổ quốc đáng bị lên án, đáng bị trừng trị.
Cũng thật ngạc nhiên khi thấy cho đến bây giờ có
những người vẫn xem người Miền Bắc nói chung đều có tội đối với Miền
Nam, không trực tiếp cầm súng xông trận nhưng cầy cấy đóng thuế cho
chính phủ cũng là tiếp sức cho cuộc Nam tiến; chỉ cầm phấn cũng bị xem
là đã góp phần đào tạo nên các cán binh Việt Cộng … Cho nên, có những
người từng ở trận tuyến bên này nhưng do thực tâm phản tỉnh đã có những
đóng góp rất lớn cho việc cải tạo nhận thức xã hội, đánh giá lại lịch
sử, tích cực góp phần tiêu diệt chế độ độc tài đảng trị của ĐCSVN như
Trần Độ, Nguyễn Trọng Vĩnh, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên… vẫn bị ai đó coi là
tội phạm. Cho đến cả những người trước đây cùng ở phía bên kia, nay đang
dấn thân hứng chịu nhiều gian nan để đấu tranh cho những giá trị đúng
đắn, chống lại cường quyền Cộng sản như Nguyễn Đan Quế, Lê Hiếu Đằng,
Huỳnh Tấn Mẫm, Lũ Phương, Nguyễn Gia Kiểng… cũng bị ném đá, bị thóa mạ
một cách hết sức vô lương tâm.
Tuyệt đại đa số người Việt Nam đã ở bên này hay bên
kia sông Bến Hải, dù đã từng ôm súng xông lên hàng đầu trong hai trận
tuyến đều là những người rất đáng thương, đáng quý. Khi xả súng quyết
liệt về phía đối phương họ đều cho rằng họ đang chiến đấu và sẵn sàng hy
sinh vì nghĩa vụ cao cả đối với nhân dân, vì lý tưởng thiêng liêng với
tổ quốc. Oái oăm ở chỗ người càng biết sống vì lý tưởng, càng nồng nàn
yêu nước thì càng dũng mãnh xông lên, càng sắt máu và càng có hành động
đáng phải hối hận hơn. Người tiến lên dưới Ngọn cờ Đỏ Sao Vàng thì đinh
ninh rằng họ đang xả thân đánh đuổi giặc Mỹ, giữ lấy Miền Nam. Người
xông tới dưới Ngọn cờ Vàng Ba Sọc thì đinh ninh rằng họ đang dũng cảm
Chống Cộng vì nền Cộng hòa, vì lý tưởng tự do. Tất cả họ đều chân thành,
đều đáng tôn vinh. Chín mươi chin phần trăm người Việt Nam đều trong số
đó, kể cả các tướng lĩnh Việt Nam Cộng hòa, kể cả các đảng viên ĐCSVN,
cả Trần Độ, Nguyễn Hộ, Võ Văn Kiệt … Tất cả họ đều trong sáng và đều đã
bị lừa. Họ đều đáng thương ngay cả khi họ đã gây nhiều tội ác ghê rợn,
ngay cả khi họ đã từng hăng hái quảng bá những điều họ bị lừa để cùng
kéo nhiều người khác đi làm những việc vô nghĩa. Điều đó được suy ra từ
chính người đang viết bài này khi anh ta không chỉ đã từng tình nguyện
đi bộ đội “Chống Pháp” mà còn làm thơ bốc lửa hô hào chống Mỹ và sẵn
sàng xung phong vào Nam đánh giặc.
Dưới đây sẽ chứng minh hầu hết người Việt Nam đều bị lừa, ngoại trừ một nhúm nhỏ đầu sỏ ở hai phía.
Tên gọi “Nội chiến” của nhà văn Phạm Đình Trọng không
thỏa đáng và nên được bàn thảo, nhưng tên gọi “Cuộc kháng chiến Chống
Mỹ Cứu nước”, “Cuộc chiến Giải phóng Miền Nam” chắc chắn không đúng.
Tuyệt đại đa số người Việt Nam đều tưởng rằng ta đã anh dũng Chống Pháp 9
năm, đã ngoan cường chống Mỹ 20 năm. Tất cả đều bị lừa. Tất cả đều hiểu
sai. Chỉ một nhúm nhỏ: Hồ Chí Minh và thuộc hạ thân cận nhất của ông
gồm Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng… biết mục đích cuộc
chiến 1945-1954 không phải để chống Pháp. Chỉ một nhúm nhỏ: Hồ Chí Minh
và thuộc hạ thân cận nhất của ông gồm Nguyễn Chí Thanh, Lê Duẩn, Lê Đức
Thọ… biết mục đích cuộc chiến 1955-1975 không phải để Chống Mỹ.
Trong khi Trung Quốc rõ ràng là đối thủ trực tiếp của
cả dân tộc ở cuộc chiến 1979 thì Pháp và Mỹ không phải là mục tiêu đích
thực ở hai cuộc chiến vừa nhắc đến.
Hồ Chí Minh không hề coi Pháp là kẻ thù. Ngày 6 tháng
7 năm 1911, tại Marseilles, Nguyễn Ái Quốc đã viết thư đến Tổng thống
Pháp, xin được nhập học vào Trường Thuộc địa (École Coloniale), với mong
muốn được “giúp ích cho Pháp”.
Ngày 16 tháng 2 năm 1946, Hồ Chí Minh cùng ông Hoàng Minh Giám đã bí mật gặp Sainteny tại Hà Nội cho biết ông
đang chuẩn bị thương lượng trên nền tảng làm thành viên của Liên Hiệp
Pháp. Trước đó tướng Leclerc cũng từng thông báo rằng ông ta được nghe
HCM nói bằng lòng rằng Việt Nam không cần độc lập.
Chiều ngày mồng 6 tháng 3 năm 1946 Hiệp định Sơ bộ đã
được ký kết giữa chủ tịch Hồ Chí Minh, ông Vũ Hông Khanh và đại sứ Pháp
Sainteny tại căn nhà số 38 phố Lý Thái Tổ, Hà Nội, chấp nhận nước Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hòa nằm trong Liên Hiệp Pháp.
Trong khoảng thời gian này cụ Hồ tranh thủ gặp các nhà báo Pháp để trả lời khoảng 10 cuộc phỏng bày tỏ rằng Việt Nam “không muốn phá vỡ những mối quan hệ đã gắn bó chặt chẽ giữa hai dân tộc”, Việt Nam sẵn sàng tiếp nhận người Pháp như là bạn, chứ không phải là thù.
Trong Hiệp định 6 tháng 3 có điều khoản “Chính phủ
Việt Nam cam kết thân thiện đón tiếp quân đội Pháp vào Việt Nam theo các
Hiệp định quốc tế”.
Hiệp định 6/3 được ký kết khi nước Pháp đang do thủ
tướng Felix Gouin (Đảng Xã Hội) và phó thủ tướng Maurice Thorez (Đảng
Cộng Sản) lãnh đạo. Điều này bảo đảm rằng chính phủ Hồ Chí Minh sẽ được
thừa nhận.
Hiệp định Sơ bộ 6 tháng 3 không được thực hiện, cụ Hồ
dấy lên cuộc kháng chiến chống Pháp chỉ khi Đảng Xã hội Pháp và Đảng
Cộng sản Pháp không còn nắm được chính quyền, trong khi nhiều thế lực
chính trị ở Việt Nam lúc ấy có khả năng được Pháp thừa nhận như Bảo Đại,
Trần Trọng Kim, Việt Nam Quốc dân Đảng …
Hãy đọc đoạn sau trong hồi ký “Một cơn gió bụi” của Trần Trọng Kim:
“ …tôi bảo ông Phan Kế Toại
đi tìm một vài người Việt Minh đến nói chuyện, vì lúc ấy tôi còn tưởng
đảng Việt Minh dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng nghĩ đến
tương lai nước nhà. Hôm sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt Minh đến,
tôi nói ‘chúng tôi ra làm việc chỉ vì nước mà thôi, chứ không có ý cầu
danh lợi gì cả, tôi chắc đảng của các ông cũng vì nước mà hành động. Nếu
vậy chúng ta tuy đi con đường khác nhau, nhưng cũng cùng một mục đích
như nhau, các ông thử xem ta có thể hợp tác với nhau, kẻ ở trong người ở
ngoài để cứu nước được không?
Người ấy nói: – Sự hành động của chúng tôi đã
có chủ nghĩa riêng và có chương trình nhất định để đem nước đến chỗ
hoàn toàn độc lập. Chúng tôi có thể làm lấy được.
– Sự mưu cầu cho nước được độc lập cũng là
mục đích của chúng tôi nhưng vì đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn, nên
chúng tôi phải uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn.
– Chúng tôi chỉ có một con đường thẳng để đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai.
– Theo như ý của các ông như thế, tôi sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đã thành công được.
– Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu
có hại cũng không cần, có hại rồi mới có lợi. Dù trong nước mười phần
chết chín, chúng tôi sẽ lập một xã hội mới với một thành phần còn lại
còn hơn với chín phần kia.
Rồi người ấy đọc một bài hình như đã học
thuộc lòng để kể những công việc của đảng Việt Minh. Tôi thấy thái độ
người ấy như thế tôi biết không thể lấy nghĩa lý nói chuyện được.
Tôi nói: – Nếu các ông chắc lấy được quyền
độc lập cho nước nhà, các ông vào chính phủ làm việc, cần gì phải đánh
phá cho khổ dân?
– Chúng tôi sẽ cướp quyền để tỏ cho cả nước đồng minh biết chúng tôi mạnh, chứ không chịu nhường cho ai”.
Đủ thấy rằng người ta đánh Pháp chủ yếu không phải vì
nhất thiết phải đuổi Pháp mà để “cướp lấy chính quyền” giữa những người
Việt Nam!
Nên nhớ rằng báo chí và các văn liệu của Đảng luôn
luôn nói rằng người Pháp đã phá không cho thực hiện Hiệp định Sơ bộ mồng
6 tháng 3, và Tạm ước 14 tháng 9 chứ không phải Việt Minh. Điều đó
chứng tỏ cụ Hồ vẫn trung thành với ước nguyện được nằm trong Khối Liên
Hiệp Pháp.
Hồ Chí Minh cũng thừa hiểu Hoa Kỳ không có ý đồ xâm
chiếm Việt Nam. Cụ đã từng chủ trương liên kết với Cơ quan Tình báo
Chiến lược Mỹ OSS – tiền thân của CIA – nhằm củng cố sức mạnh Việt Minh.
Tháng Bảy 1945 Trung Tá Allison Thomas cầm đầu “Toán Con Nai” (Deer
Team) đã được mời nhảy dù xuống Tân Trào để huấn luyện cho khoảng hai
trăm cán bộ chỉ huy bộ đội Việt Minh về cách sử dụng những vũ khí mới
nhất và chiến thuật du kích chiến.
Cho nên đối thủ chủ yếu của Hồ Chí Minh là chính
quyền Việt Nam Cộng hòa, chứ không phải Mỹ. Chủ trương “Đánh cho Mỹ cút,
đánh cho Ngụy nhào” để rồi “Sẽ trải chiếu hoa đón Mỹ trở lại” của Hồ
Chí Minh chứng tỏ điều đó.
Dan díu với cuộc chiến Việt Nam là sai lầm của Mỹ.
Song, cũng thật tai hại khi Hồ Chí Minh ngoắc Chủ nghĩa Cộng sản vào vấn
đề dân tộc Việt Nam. Sao lại bắt trẻ con cũng phải yêu Chủ nghĩa Xã
hội? Sao lại đưa xe tăng Liên Xô và ùn ùn chở súng đạn Trung Quốc vượt
sông Bến Hải? …
Nhẽ ra các cuộc công kích của không lực Hoa Kỳ ra
Miền Bắc đã không xảy ra hoặc nhanh chóng chấm dứt. Tổng Thống Johnson
rất dè dặt trong việc để cho phi công Hoa Kỳ tham chiến. Ngay cả sau khi
phi trường Biên Hoà bị Cộng sản pháo kích, phá hủy một số máy bay vừa
đưa từ Philippines qua và gây thương vong cho một số quân nhân Mỹ và
VNCH, Johnson vẫn không hạ lệnh trả đũa trên lãnh thổ Bắc Việt. Ông chỉ
đồng ý cho các phi cơ từ các hàng không mẫu hạm oanh tạc những đường xâm
nhập của cộng sản ở Nam Lào.
J. Blair Seaborn, trưởng đoàn Canada trong Ủy ban
Giám sát Quốc Tế từng chuyển cho thủ tướng Phạm Văn Đồng một thông điệp
của Tổng thống Johnson cho biết “Hoa Kỳ không có ý định tìm cách lật đổ
chế độ cộng sản ở miền Bắc và cũng không có ý định duy trì các căn cứ
quân sự ở miền Nam, mà chỉ muốn giới lãnh đạo Hà Nội giữ quân của họ
trong lãnh thổ Bắc Việt và chấm dứt việc tiếp tế quân sự cho miền Nam
theo tinh thần các hiệp định Genève 1954 và 1962. Nếu đề nghị này được
chấp thuận, Hoa Kỳ sẽ viện trợ kinh tế cho tất cả các nước trong vùng,
kể cả Bắc Việt”.
Hoa Kỳ cũng đã từng tạm ngưng ném bom Miền Bắc nhưng
Hà Nội lại lợi dụng thời gian này để ồ ạt chuyển quân và vũ khí vào miền
Nam, “tấp nập như xa lộ New Jersey vào những ngày cuối tuần”.
Rõ ràng Mỹ có cút nhưng “Ngụy” chưa nhào thì vẫn cứ
đánh. “Ngụy” nhào rồi thì lại rước Mỹ trở lại để cùng hưởng vinh hoa phú
quý. Thế mà là “Chống Mỹ cứu nước” ư? “Giải phóng Miền Nam” khỏi sự
chiếm đóng của ai? Tại sao lại cứ phải là Hồ Chí Minh với ĐCSVN thống
trị toàn đất nước, nếu không thì đốt cháy cả dải Trường Sơn đi, giết hết
chin phần mười dân tộc đi. Ghê sợ thật. Dã man quá! Tàn bạo quá!
Để tránh ngộ nhận, xin đề nghị gọi cuộc chiến thảm khốc vừa qua là “Cuộc chiến Hai miền Việt Nam Thế kỷ Hai mươi”
Phải thêm chữ “Thế kỷ Hai mươi” là để phân biệt với
hai cuộc Nam Bắc phân tranh trước. Vào thế kỷ thứ XVI, sau khi Mạc Đăng
Dung giết vua Lê Chiêu Tông lập ra nhà Mạc, một số cận thần nhà Lê chạy
vào Thanh Hóa lập người con út của Chiêu Tông lên kế vị và mở cuộc chiến
tranh chống nhà Mạc. Cuộc chiến khôi phục nhà Lê kéo dài 52 năm
(1540-1592) với lằn ranh không rõ rệt là Thanh Hóa. Cuộc nội chiến Trịnh
Nguyễn phân tranh lấy sông Gianh, Quảng Bình làm giới tuyến thì kéo dài
45 năm, cho đến khi Nguyễn Huệ nổi lên đánh chúa Nguyễn, diệt nhà
Trịnh, lập ra triều đại Tây Sơn năm 1788.
Tôi đã từng lên án Lê Khả Phiêu về tội cắt nhượng
hàng nghìn mét vuông lãnh thổ phía bắc, hàng vạn mét vuông lãnh hải Vịnh
Bắc Bộ; lên án Nông Đức Mạnh về tội rủ Trung Quốc vào khai thác Bauxite
Tây Nguyên; lên án Nguyễn Phú Trọng về tội đưa nước mình lún sâu vào
ách đô hộ mềm của Đại Hán. Vì sự nghiệp hòa hợp hòa giải dân tộc, nay
lại phải đụng đến cụ Hồ. E rằng sinh mệnh sẽ khó an toàn? Dẫu thế nào đi
nữa tôi cũng không thể lẩn tránh lương tâm, thoái thác cái nghĩa vụ
thiêng liêng của một công dân chân chính.
Do tuổi cao, trình độ hạn chế, lại đang bận tranh thủ
hoàn thành gấp gáp vài việc trong tình trạng quỹ thời gian còn lại eo
hẹp nên bài viết sơ sài chưa đủ sức thuyết phục. Mong các học giả trẻ
quan tâm tiếp tay làm sáng rõ những luận điểm được phác ra trên đây để
lịch sử được phán xét đúng đắn, làm cơ sở chỉ đạo hành động đích đáng
cần thiết trong thực tiễn nhiễu nhương hiện tại. Tôi xin cảm ơn.
Hà Nội 27 tháng 4 năm 2015 N.T.G.
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét