“Tôi nhờ người tìm Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Phương Hùng. Nhờ mãi chả ai tìm được, người ta bảo mấy ông đó vợ bỏ, thất nghiệp, không nhà cứ ở lang thang nay chỗ này, mai chỗ khác. Chả biết đâu mà tìm. Muốn gặp mấy vị ấy xem chừng lại khó.”
À té ra 2 tên này là Dôm Bi – Bùi thanh Hiếu đi Mỹ năm ngoái , nói là có.Thế mà chúng về CHXHCN VN lại được “trọng vọng”.
Nguoibuongio
Thực ra ông là trung tá thì phải, nhưng khi người ta cho ông đi học
tập cải tạo họ phong cho thêm một chức để tù cho lâu. Lý do họ muốn ông
tù lâu vì ông là sĩ quan giảng dạy môn lịch sử trong trường võ bị.
Ông bị tù gần 10 năm, mặc dù xét ra thì ông chẳng hề cầm súng ngày
nào. Ông cũng chẳng dạy cách bắn giết , hành quân, tác chiến gì. Nhưng
với những người cộng sản thì một sĩ quan có văn hoá lịch sử nguy hại hơn
nhiều một sĩ quan biết tác chiến.
Lúc tôi gặp, ông đã ngoài 70. Tôi chỉ gặp ông một chút buổi tối,
ban ngày ông đi làm sớm. Khi tôi đến, ông dẫn tôi đến căn phòng dành cho
khách, khăn mặt, bàn chải, nước mọi thứ tươm tất như trong một khách
sạn nhỏ.
Ông có mấy người con, họ đều có công việc tươm tất và có gia đình
và ở riêng. Hai ông bà già ở với nhau trong một căn nhà gỗ rất đẹp. Cả
hai ông bà đều đi làm. Sáng thức dậy tôi thấy tờ giấy trên bàn bà ghi
lại những món ăn, cách sử dụng đồ đạc trong nhà. Cách khoá cửa khi đi,
chìa khoá để chỗ nào.
Tối hôm thứ nhất, chúng tôi ngồi trò chuyện. Tôi hỏi ông trước kia
sao không chạy luôn vào những ngày tháng 4. Ông trả lời nhẹ như không.
– Ừ thì mình nghĩ đất nước thống nhất rồi, cùng là người Việt
cả. Việc gì phải chạy đi đâu, đất nước của mình mà. Cùng là anh em dân
tộc sao phải bỏ đi đâu.
Tôi bật cười thành tiếng, ít khi tôi thái độ bất nhã thế. Nhưng quả thật câu trả lời của ông thành thật đến mức tôi bất ngờ.
Bà vợ ông lắc đầu ngao ngán nhìn tôi và đưa mắt nhìn ông như có vẻ
trách thầm cái ý nghĩ ông lúc đó. Tôi hiểu vì sao bà vây, cái lắc đầu đó
là 9 năm ròng rã nuôi con, 9 năm tần tảo đi tiếp tế cho chồng. 9 năm là
vợ của một tên sĩ quan nguỵ giữa một xã hội luôn sục sôi sự dè bỉu,
nhòm ngó áp chế.
Tôi hỏi sau này sao ông lại đi.
Ông nói.
– Khi tù về, vợ con nheo nhóc. Không thể kiếm việc gì để sống,
nay trình diện, mai lại kiểm điểm. Muốn xin việc gì cũng chả có nơi
nhận. Người ta không nhận mình vì lý lịch đã đành, nhưng còn ác chỗ là
xã hội ngày ấy còn chả có việc để mà nhận người.
Vậy là ông xuống thuyền đi một mình, bỏ lại vợ con sau gần 10 năm
xa cách, may mắn ra khỏi nhà tù rừng thiêng, nước độc. Nơi mà bao bạn tù
của ông đã ngã chết, ông lại dấn mình vào biển cả mông mênh chứa đầy
bất trắc. Nhờ may mắn ông được tàu nước ngoài vớt, được định cư tại Bắc
Âu rồi miệt mài làm việc đưa vợ con sang đoàn tụ.
Lẽ ra người từng trải như vậy, cá tính phải dữ dội hay chí ít cũng
manh mẽ. Đằng này nhìn ông vẫn cứ nhẹ nhàng đến mức nhu mì, đúng ông là
một nhà giáo dạy văn hóa chứ chả phải sĩ quan quân đội gì cả.
Tôi ở nhà ông bà hai hôm, tối hôm chia tay, ông sắp cho tôi một lô đồ ăn, áo và ông đưa 200 usd.
Tôi không muốn nhận tiền của ông bà, nghĩ hai ông bà già dậy từ sớm
tinh mơ khi tôi còn chưa dậy , chuẩn bị đồ ăn gói gém mang đi làm. Tối
mịt mới về, cầm tiền không nỡ mặc dù tiền thì bao giờ cũng cần cả. Ông ”
thượng tá ” nói nhỏ chân thành.
– Anh cứ cầm đi, giữ lấy nếu thấy người nào trong nước khổ thì
anh cho họ giúp tôi. Tôi già rồi, chẳng làm được gì, nghe tin tức thấy
nhiều người bị tù tội, đánh đập thương quá mà không biết làm gì. Anh cầm
giúp cho tôi được thấy mình còn có chút ích với đời.
Tôi nắm chặt 200 usd trong lòng bàn tay, quay đi nhìn tivi đang
chiếu gì đó với thứ ngôn ngữ lạ hoắc với tôi, cốt để không trào lệ.
Tôi đã từng cố tìm một tên nguỵ ác ôn nào đó trong những cuốn sách
mà tôi từng học. Nhưng chưa được. Hầu hết quân nguỵ tôi gặp cứ hiền
lành, cả tin, thậm chí là ngây thơ đến mức không nhịn được cười. Năm
2001 tôi đi xe máy qua Phan Thiết, một chuyến đi dọc đất nước bằng xe
máy một mình. Khi đến Phan Thiết có một quán lá bên đường quốc lộ, chỗ
thưa thớt dân cư. Cái quán lá, vách gỗ xung quanh có vài cây xoài, dưới
cây xoài to có một cái phản. Tôi dựng xe, nhảy lên phản nằm ngủ một
giấc, cũng chả hỏi han chủ quán câu nào.
Lát sau tỉnh dậy, thấy mấy người đàn ông ngồi ở bàn ghế kế bên
nhìn tôi. Một người có vẻ chủ quán gọi tôi ra bàn, rót cho cốc nước đặt
trước mặt tôi, ông ta nhìn tôi nói.
– Tôi thấy anh đi xe biển 29, biết anh là người Hà Nội. Anh nói xem không nào.?
Tôi trả lời vâng đúng, ông hỏi tôi đi công tác gì vậy.
Tôi trả lời trả công tác gì, tôi đi lang thang. Tôi hỏi ông có chỗ
tắm không, ông chỉ cho tôi vòng đằng sau có một chỗ quây liếp, có vại
nước Tôi tháo túi buộc sau xe, lấy đồ đi tắm. Nghe loáng thoáng đằng sau
tiếng mầy người nói.
– Cha này nhìn tướng dữ, chắc dân giang hồ chi đây.
Tắm xong , tôi ăn bát mỳ và hai quả trứng vịt, quán đơn sơ chỉ có
thế. Tôi hỏi ông trước năm 75 làm gì. Ông bảo là lính dù. Hỏi ông có
phải đi học tập cải tạo không. Ông bảo đi một năm rưỡi thôi, vì là lính
lên đảng và nhà nước khoan hồng cho học ngắn hơn sĩ quan. Khi trả tiền,
bất chợt ông hỏi tôi.
– Anh có biết tôi ước mơ gì nhất không.?
Tôi nhìn ông, lắc đầu.
Ông nói vẻ mặt đầy xúc cảm thiết tha.
– Tôi chỉ ước một điều, là tôi có tiền để ra Hà Nội thăm lăng
bác được một lần. Tôi là người Việt Nam mà từng này tuổi tôi chưa bao
giờ được đi thăm lăng bác. Anh ở ngoài dấy có hay vào thăm bác không.?
Lúc ông nói câu từng này tuổi, ông đập ngực mình thình thịch như rất xót xa.
Tôi bật cười, tôi bảo ông.
– Nếu như ngày ấy, các chú mà cố đánh ra Bắc, có phải bây giờ
tha hồ mà thăm lúc nào cũng được không. Cháu chỉ đi thăm một lần, đó là
hồi cháu đi bộ đội, đơn vị bắt phải vào thăm. Vì đợt đó trung đội cháu
được chọn vào hội trường Ba Đình làm đại diện cho lực lượng quân đội
nhân ngày kỷ niệm 15 năm giải phóng đất nước, ngày 30- 4 đấy. Lúc ấy
cháu chỉ muốn tranh thủ tạt vào nhà chị cháu ở Ngọc Hà để xin tiền đi
xích lô về nhà chơi, nhưng chỉ huy không cho vì bảo thời gian không có.
Ông cựu lính dù lắc đầu chê trách.
– Tại sao anh ở ngoài đó mà chỉ đi thăm bác có một lần, tôi ước mơ năm nào tôi cũng đi thăm bác một lần.
Tôi ngạc nhiên trước tấm lòng yêu bác của ông, tôi nhìn kỹ các cơ
mặt, ánh mắt của ông đến khi biết chắc rằng ông nói thật lòng. Tôi mới
đi.
Cuối cùng tôi cũng gặp được một lính VNCH tay dính đầy máu ở Nam
Ca Li. Nguyên nhân tôi lọ mọ tìm nơi bán quần áo lính Mỹ, người ta giới
thiệu anh ta cho tôi. Anh ta sành và sưu tầm đồ lính nhiều đến nỗi thỉnh
thoảng trung tâm Asia làm chương trình ca nhạc còn mượn đồ anh. Ngoài
60 tuổi, nhưng tóc anh ta dày và đen hơn tôi, cao ráo, nhanh nhẹn, lưng
thẳng. Nếu không có tí nếp nhăn trên mặt thì nhìn bề ngoài anh ta chả
già hơn được tôi. Nhìn tướng anh ta đi lại, đứng ngồi tôi hỏi anh có
phải lính dạng đặc công không, vì dáng của anh là dáng của người có võ
thuật.
Anh gật đầu, thì ra anh là lính biệt kích đặc nhiệm, anh chiến đấu
cùng luôn với lính Mỹ chứ không phải ở những đơn vị quân VNCH khác. Tôi
hỏi anh lúc trước đánh nhau giết nhiều người không. Anh bảo nhiều lắm
không nhớ hết. Người ta cứ xông ào ào, mình cứ bắn ào ào, chỉ nhác thấy
người gục xuống liên tục, lúc đó ai mà còn đếm được, nhất là ban đêm
nữa.
Tôi hỏi anh có áy náy không khi giết nhiều người thế.
Người biệt kích đặc nhiệm mặt thiểu não, nét mặt anh thê thảm, buồn
bã, anh lắc đầu như muốn xua đi những hình ảnh cũ trong đầu. Anh nói.
– Buồn, đau chứ, họ là con người mà. Sao họ cứ xông thẳng vào súng đang bắn liên thanh thế chứ.
Tôi không hỏi, ngồi hút thuốc nhìn anh đang tự ngắm đôi bàn tay anh, bàn tay có những ngón tay mảnh dẻ. Anh kể tiếp.
– Sáng hôm sau chúng tôi bắt sống được hết, toàn trẻ con mười
lăm, mười sáu thôi. Tôi hỏi chúng sao đạn bắn nhiều thế mà cứ lao vào
làm gì. Họ bảo tại vì chỉ huy họ nói bọn Mỹ mắt xanh, ban đêm không nhìn
thấy gì mà bắn đâu. Mà lúc đó chỉ huy đi đằng sau, quay lại cũng bị chỉ
huy bắn chết.
Anh gục đầu một lát, ngẩng lên mắt đỏ hoe.
– Tôi giết toàn trẻ con anh ạ, ngày hôm sau xong rồi đi xem lại,
mới biết mình giết toàn trẻ con, có đứa có khi chỉ 14 tuổi thôi, có đứa
đã mang AK, dắt lưụ đạn quanh mình, thêm mấy băng đạn lại còn đeo cả mã
tấu ở lưng làm gì cơ chứ, người bé tí thế chạy sao nổi mà vác cả đống
đồ đi đánh nhau. Nhìn thương lắm, lau nước mắt mà chôn chúng . Toàn trẻ
con cũng người Việt, người dân tộc mình cả.
Mấy người lính VNCH tôi gặp làm tôi thấy quân lính VNCH thật kỳ lạ.
Ông sĩ quan thì tin là thống nhất đất nước rồi, tất cả đều là anh em,
kết cục tù 9 năm cải tạo. Ông lính trơn đi tù về thì ước mơ được ra Hà
Nội một lần thăm lăng bác. Còn ông tay đẫm máu nhất té được sang Hoa Kỳ,
lẽ ra phải kể lể chiến công của mình thật oai hùng, giết được nhiều tên
địch tinh nhuệ thì ông ta lại khóc, thú nhận đau đớn về những người bị
mình giết, xót thương cho họ và cho cả ông vì buộc phải xả đạn.
Tôi nhờ người tìm Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Phương Hùng. Nhờ mãi chả
ai tìm được, người ta bảo mấy ông đó vợ bỏ, thất nghiệp, không nhà cứ ở
lang thang nay chỗ này, mai chỗ khác. Chả biết đâu mà tìm. Muốn gặp mấy
vị ấy xem chừng lại khó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét