Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Sẵng (Danlambao)
– Cuộc biểu tình rộng lớn ngày 18 tháng 5 năm 2014 bị cấm cản, không
xảy ra như toàn dân mong đợi để gởi một thông điệp mạnh mẽ, cương quyến
đến bọn bá quyền Trung Cộng và bè lũ tay sai Việt Cộng, mà toàn dân Việt
yêu nước tha thiết muốn thực hiện.
Một lần nữa, hành động cúi đầu trước
giặc để giữ quyền cai trị, được phô bày rành rành trước quốc dân như một
thách thức của đảng cộng sản Việt Nam đối với dân tộc nầy. Bất chấp núi
sông mà tiền nhân đổ xương máu gây dựng, bất chấp sự sống còn của đồng
bào, bất chấp quyền lợi của dân tộc.
Trung Cộng, nước có diện tích bằng với
Hoa Kỳ, nhưng với lòng tham không đáy, bọn lãnh đạo Trung Cộng tìm mọi
cách để xâm lấn các nước láng giềng cho dù một thước đất.
Trung Cộng có chung biên giới với 14
nước, không nước nào họ không gây hấn để lấn biên giới, trừ Bắc Hàn là
tay sai trung thành với họ. Ngay cả nước lớn như Liên Sô, họ cũng gây ra
chiến tranh biên giới năm 1969. Và cuối cùng được giải quyết qua hiệp
định phân chia biên giới. Đường ranh giữa của sông Ussuri River là ranh
giới của hai bên, nhưng Trung cộng ra lệnh cho binh sĩ dùng bao cát lấp
dần bờ sông bên phía họ để nới rộng biên giới. Đê tiện như thế là cùng,
vậy mà họ vẫn làm!
Trong cuộc họp báo ngày 15 tháng 5/2014
tại Washington, viên tướng Tổng Tham Mưu Trưởng Trung Cộng, tuyên bố
liên quan đến tình hình căng thẳng ở Biển Đông, Tướng Fang Fenghui nói:
“Trung Quốc không nhượng bộ, dù một tấc đất”. Điều đó không lạ, không
mới vì tất cả những nước Đông Nam Á, những nước có chung đường biên giới
với Trung Cộng đều biết, đều nếm trải những đau thương trước ý chí tham
tàn của họ. Cái khốn nạn của đất Việt, dân Việt là có tên láng giềng vô
sỉ, vô lương đến mức đó.
Theo thiển ý, vấn đề mà Việt Nam phải làm và phải làm ngay là:
1. Phải có một hiệp ước an ninh
với Mỹ, vì chỉ có Mỹ mới bảo vệ, ngăn cản nổi tham vọng của Trung cộng.
Hãy nhìn kỹ, Nhật Bản là nước hùng mạnh mà vẫn nhờ tới sự bảo vệ của Hoa
Kỳ trước mưu đồ bá quyền truyền thống của Trung Cộng. Làm việc nầy Nhật
Bản đã tiết kiệm được từ 40 đến 50 tỷ đô la để xây dựng lực lượng bảo
vệ lãnh hải của họ, và quan trọng hơn hết là tiết kiệm được xương máu
của chiến sĩ họ.
Bài học rõ ràng trước mắt là Philippine
ký hiệp ước quân sự với Hoa Kỳ, kiện Trung Cộng ra toà án quốc tế.
Trung Cộng không làm gì được Philippine, chỉ có hù doạ trả đũa kinh tế,
không gây thiệt hại gì và còn bị ảnh hưởng tới chính Trung Cộng. Đất
nước đang ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, phe đổi mới phải làm ngay
việc nầy.
2. Nên lập một ủy ban giám định
thiệt hại và bồi thường cho các nhà máy của nước ngoài bị đập phá để lấy
lại niềm tin của giới đầu tư ngoại quốc, làm cho môi trường đầu tư tại
Việt Nam khá hơn để chặn bớt sự tuột dốc của kinh tế.
Kêu gọi toàn dân phải cảnh giác trước
âm mưu phá hoại kinh tế của Trung Cộng trong việc sử dụng những tên côn
đồ, có thể do tình báo Hoa Nam Trung Cộng xúi giục để làm xấu hình ảnh
Việt Nam, để thế giới cô lập ta khi chiến đấu chống lại họ, việc nầy
phục vụ mưu đồ xâm chiếm của chúng.
Kêu gọi thương nhân Việt Nam tẩy chay
những loại kinh doanh tiểu ngạch của gian thương Trung Cộng với dụng ý
làm kiệt quệ kinh tế Việt Nam và cương quyết tẩy chay hàng độc hại của
Trung Cộng.
3. Qua những cuộc biểu tình vừa
qua, phải thấy rõ rằng lòng yêu nước của con dân Việt, dù trong nước hay
ở nước ngoài to lớn đến mức nào, đó là chỗ dựa vững chắc cho bất cứ ai
muốn Việt Nam giữ được độc lập, tự chủ. Vì vậy phải nhanh chóng và vô
điều kiện thả, vinh danh những người biểu tình chống Trung Cộng, những
người tranh đấu cho tự do, dân chủ để tạo tiền đề cho sự kết hợp đại
khối dân tộc chống xăm lăng. Đó là chổ dựa vững chắc nhất, tin cậy nhất,
hùng mạnh nhất trong công cuộc giữ nước và phát triển đất nước.
4. Phải có tự do báo chí để cả
nước biết sự an nguy của dân tộc, từ đó người dân chuẩn bị sức người,
sức của để sẵn sàng cho cuộc chiến bảo vệ tổ quốc. Phải để cho các đảng
phái, đoàn thể cùng góp phần bảo vệ tổ quốc, chớ không chỉ có đảng Cộng
sản Việt Nam độc quyền yêu nước và dưới sự lãnh đạo độc tôn của người
cộng sản. Điều nầy đã đưa đất nước, dân tộc đến hậu quả vô cùng thảm hại
ngày hôm nay.
5. Điều tốt nhất là giải tán
đảng cộng sản để lấy lại lòng tin toàn dân, từ đó họ sẽ không còn sợ bị
cộng sản lợi dụng xương máu, rồi sau đó họ vẫn bị cướp đoạt tài sản,
quyền sinh sống, quyền làm người của họ như người cộng sản đã, đang làm.
Khi toàn dân tin tưởng, họ hy vọng ở tương lai sáng sủa sau khi dẹp
ngoại xâm, họ sẽ không tiếc máu xương, tài sản thì việc chống Trung Cộng
tất thành. Các ông đã từng nói: “dễ vạn lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”
là gì. Có dân là có tất cả, mất lòng dân là mất tất cả dù các ông có
hàng triệu công an, côn đồ cũng không thoát chết khi cả nước cùng đứng
dậy. Bài học của Roumania và Ceausescu còn ràng ràng ra đó.
Người cộng sản Việt Nam nên chọn con
đường tốt nhất cho dân tộc, đó là tự giải thể, quay trở về với dân tộc,
cùng dân tộc chống lại bọn xâm lược Tàu, song song với việc ký một hiệp
ước về an ninh với Mỹ là nhu cầu tối cần thiết để giúp giữ biển đảo của
tổ quốc.
Quân đội nhân dân Việt Nam cũng có một
con đường tốt nhất để bảo vệ danh dự quân đội là phải bảo vệ dân, bảo vệ
tổ quốc chớ không phải bảo vệ đảng. Giữ được danh dự, giữ được lòng yêu
thương của dân hay không là quyết định của các anh trong giờ phút
thiêng liêng, giờ phút lịch sử nầy.
Người Việt Nam đã biết bao đời, biết
bao lần viết lên được những trang lịch sử hào hùng, vẻ vang cho dân tộc,
làm cho con cháu bao nhiêu thế hệ sau hãnh diện về tiền nhân, về lịch
sử, về giống nòi mình. Giờ đây tới lượt chúng ta phải, bắt buộc phải,
tiếp tục viết tiếp trang sử hào hùng mà ông cha chúng ta đã viết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét