Alexander Solzhenitsyn * Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch – Chủ nghĩa cộng sản là một cố gắng thô thiển nhằm giải thích xã hội và cá nhân như thể bác sĩ giải phẫu thực hiện những ca mổ phức tạp bằng dao chặt thịt. Tất cả những gì tinh tế trong tâm lý con người và trong cấu trúc xã hội (mà thậm chí càng phức tạp hơn nhiều), tất cả những điều này rốt cuộc chỉ còn lại là những quá trình kinh tế thô thiển. Toàn bộ hữu thể được sáng tạo này – con người – rốt cuộc chỉ còn lại là vật chất. Điều đặc biệt là cộng sản hoàn toàn thiếu lý lẽ đến nỗi nó không đưa ra được lý lẽ nào chống lại những người bất đồng với nó tại các nước cộng sản chúng tôi. Cộng sản thiếu lý lẽ nhưng bù lại có dùi cui, lao tù, trại tập trung, và các bệnh viện tâm thần với chế độ giam cầm cưỡng bức.
Chủ nghĩa Marx luôn luôn chống lại tự do. Tôi sẽ trích dẫn đôi lời
từ những người khai sinh ra chủ nghĩa cộng sản, Marx và Engels (tôi
trích từ bản in Xô Viết đầu tiên vào năm 1929): “Cải cách là dấu hiệu của sự yếu đuối.” (tập 23, trang 339); “Dân chủ còn đáng sợ hơn quân chủ và quý tộc.” (tập 2, trang 369); “Tự do chính trị là tự do giả dối, còn tệ hơn tình cảnh nô lệ cùng khổ nhất.”
(tập 2, trang 394). Trong thư từ qua lại Marx và Engels thường xuyên
khẳng định rằng khủng bố sẽ là tuyệt đối cần thiết sau khi nắm quyền
lực, rằng “sẽ cần thiết lập lại năm 1793. Sau khi nắm quyền lực,
chúng ta sẽ bị coi là những kẻ rất tàn ác, nhưng chúng ta chẳng thèm
quan tâm gì đến” (tập 25, trang 187).
Cộng sản đã không bao giờ che giấu sự thật rằng cộng sản bác bỏ tất
cả những khái niệm đạo đức tuyệt đối. Cộng sản chế giễu bất kỳ suy
tưởng nào về “thiện” và “ác” như những phạm trù rất cần thiết. Cộng sản
coi đạo đức là tương đối, là vấn đề giai cấp. Tùy thuộc vào hoàn cảnh và
tình huống chính trị, bất kỳ hành vi nào, kể cả giết người, thậm chí
sát hại hàng trăm ngàn người, có thể tốt hay có thể xấu. Tất cả điều này
phụ thuộc vào ý thức hệ giai cấp. Nhưng ai định nghĩa ý thức hệ này?
Toàn bộ giai cấp không thể nào tập trung lại để xét xử. Một số ít người
quyết định điều gì tốt và điều gì xấu. Nhưng tôi phải nói rằng về chính
phương diện này cộng sản thành công nhất. Cộng sản đã nhiễm độc cả thế
giới bằng niềm tin về sự tương đối của thiện và ác. Ngày nay, ngoài
những người cộng sản ra, nhiều người khác cũng bị tư tưởng này mê hoặc.
Giữa những người tiến bộ với nhau, người ta thấy hơi ngượng ngùng khi
dùng một cách nghiêm túc những từ như “thiện” và “ác”. Cộng sản đã
thuyết phục được tất cả chúng ta những khái niệm này là lạc hậu và đáng
cười. Nhưng nếu chúng ta bị tước mất những khái niệm thiện và ác ấy,
chúng ta còn sót lại gì? Chẳng còn gì ngoại trừ lừa lọc lẫn nhau. Chúng
ta sẽ chìm xuống thành thú vật.
Cả lý thuyết và thực tiễn của cộng sản là hoàn toàn vô nhân đạo vì
lý do ấy. Thời nay có một từ được dùng rất phổ biến: “chống cộng”. Đó là
một từ không hay và vô vị. Từ này khiến người ta tưởng rằng cộng sản là
cái gì đấy độc đáo, căn bản. Vì thế, người ta xem nó như là điểm xuất
phát, và chống cộng được định nghĩa liên quan đến cộng sản. Tôi nói
người ta chọn từ này không hay, những người ghép từ này là những người
không hiểu về từ nguyên học. Khái niệm quan trọng nhất, khái niệm bất tử
là nhân tính, và cộng sản là chống nhân tính. Những ai nói “chống cộng”
thật ra nói chống-chống-nhân tính. Một cách dùng từ không hay. Vì thế
chúng ta nên nói: Phàm điều gì chống lại cộng sản là cổ vũ cho nhân
tính. Không chấp nhận, mà hãy loại bỏ ý thức hệ cộng sản vô nhân đạo này
rõ ràng mới là con người. Sự loại bỏ như thế không chỉ là hành động
chính trị. Nó còn là sự phản kháng của tâm hồn chúng ta chống lại những
kẻ khiến chúng ta quên đi những khái niệm thiện và ác.
__________________________________
Nguồn:
Trích dịch từ bài diễn văn nhà văn Alexander Solzhenitsyn đọc vào
ngày 9 tháng 7, 1975 ở New York, Hoa Kỳ. Tựa đề của người dịch.
Từ tác phẩm “Warning To The West” của Alexander Solzenitsyn, nhà xuất bản Farrar, Straus and Giroux, New York, 1976, trang 56-59
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét