Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Suy ngẫm nhân ngày “Giải phóng Miền Nam”

“Xin nhắc lại một lần và chỉ một lần mà thôi: ông Hồ có công tập hợp toàn dân đuổi thực dân Pháp và quân Tàu ô đi, xóa bỏ chế độ phong kiến, nhưng lại có tội mang chủ nghĩa cộng sản về đây, để lại di chứng độc hại cho đến tận ngày hôm nay, đó là chưa nói những điều hết sức mờ ám về nhân cách, hơn nữa chẳng có tư tưởng gì để học, nếu có học thì chỉ học những điều dối trá nơi ông ta mà thôi. Thế nên nhất quyết phải từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
____
Ngụy Hữu Tâm   
 
19-4-2016
Suy nghĩ của một người con đất Việt đau đáu với nỗi niềm đấu tranh cho giải phóng dân tộc và tiến bộ xã hội, mà để thực hiện điều đó, trước tiên và cấp bách phải hòa giải dân tộc. Đó là điều kiện tiên quyết, điều kiện cần và đủ để phát triển đất nước ta sánh vai cùng tất cả các nước trên thế giới văn minh thời kỳ toàn cầu hóa.


Chỉ còn ít ngày nữa là cả nước kỷ niệm ngày “Giải phóng Miền Nam”. Đang mấy ngày nghỉ Giỗ Tổ, có thời gian suy nghĩ một chút! Hồi tưởng để luận suy. Tại sao “Vua Hùng để lại một lũ vừa khùng vừa điên” như thế này nhỉ?
Nên vui hay buồn? Được nghỉ mấy ngày để nếu muốn, có thể rong chơi hay “đi du lịch nước ngoài” – không thì bét ra cũng là trong nước  thoải mái – miễn là có tiền, mà ở nước ta, ai là người có tiền, do lao động chân chính hay do tham nhũng, và đâu là làn ranh giữa hai khái niệm đối chọi nhau như nước với lửa ấy? Và nếu là tham nhũng, ai có thể? Anh cảnh sát giao thông đứng trên bục chỉ đường hay vị bộ trưởng khả kính? Chắc chắn là cả hai. Lỗi không phải cá nhân họ mà là lỗi hệ thống hay khái niệm xã hội học, chế độ hay thể chế, nếu muốn dùng từ đúng nghĩa. Tham nhũng là thuộc tính của thể chế, làm sao mà chống được cơ chứ!
Với chiến dịch “Đả hổ diệt rồi”, họ Tập chỉ muốn diệt đối thủ chính trị chứ đâu có muốn diệt trừ tham nhũng. Còn ở Việt Nam ta, câu dạy đời “diệt chuột nhưng đừng để vỡ bình”, “Ông Tổng”, vốn học văn Đại học Tổng hợp nên nói hình tượng quá hay, chuột gắn chặt với bình như tham nhũng với thể chế cộng sản, nói cho vui chứ liệu có ai làm thật được? Chỉ cần nhắc lại câu nói nổi tiếng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm!” Chỉ có thay đổi thể chế mới hòng diệt tham nhũng, nhưng nói thế lại là tuyên truyền cho “thế lực thù địch” mất rồi!
Tôi lại nhớ tới câu của cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt: “Ngày này có số nửa người Việt vui, còn nửa kia buồn”. Thế thì xin lỗi bạn đọc, quay trở lại ngay vấn đề vừa đặt ra ở trên. Từ những câu hỏi đơn giản, ngây thơ nhất mà trẻ cấp một đặt ra, ta đã vấp ngay vào thể chế, hay chế độ! Và câu nói của vị cố Thủ tướng đáng kính không sống tiếp được để thực hiện cái mà có lẽ ông cũng muốn thực hiện khi điều kiện cho phép, để cho tất cả mọi người Việt Nam chúng ta đều vui vẻ, tức là, phải thay đổi chế độ, chứ không thể chỉ cải cách, hay đổi mới hay gì gì nữa, một cách nửa vời, nói lấy được! Nói bằng khái niệm của chính cộng sản, phải thay đổi về chất chứ không phải lượng, phải làm một cuộc cách mạng!
Để nhanh chóng hòa giải dân tộc, đã có thể và nên nói ra những điều được coi là cấm kỵ, khi nó đã xảy ra cách đây đến tận 41 năm? Tôi xin lỗi nếu có bạn đọc nào bảo: “Biết rồi khổ lắm nói mãi!”. Thế nhưng khi việc đó xảy ra thì cứ phải nhắc lại dù nhiều người khó chịu, duy nhất chỉ vì đụng chạm tới lợi ích của phe nhóm họ, những người cộng sản bảo thủ, “Mao nh…ều”, chứ hoàn toàn không phải của dân tộc này. Khi khư khư giữ lấy cái tư tưởng cộng sản (chủ nghĩa Mác-Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh là ngôn từ chính thức) thì đó không phải là nguyện vọng của dân tộc Việt Nam vào đầu thế kỷ 20!  Để quên đi khía cạnh u buồn của cái ngày ấy, của chiến tranh triền miên, xin đề nghị ở đây, từ nay trở đi không gọi là “Ngày Giải phóng Miền Nam“nữa mà là “Ngày Hòa Bình-Day of  Peace”.
Xin nhắc lại một lần và chỉ một lần mà thôi: ông Hồ có công tập hợp toàn dân đuổi thực dân Pháp và quân Tàu ô đi, xóa bỏ chế độ phong kiến, nhưng lại có tội mang chủ nghĩa cộng sản về đây, để lại di chứng độc hại cho đến tận ngày hôm nay, đó là chưa nói những điều hết sức mờ ám về nhân cách, hơn nữa chẳng có tư tưởng gì để học, nếu có học thì chỉ học những điều dối trá nơi ông ta mà thôi. Thế nên nhất quyết phải từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh.
Trách nhiệm với “Cuốc hội” mới, nếu nó được bầu ra bất chấp nhiều điều vi hiến, sẽ là, xin đề nghị ở đây, có nhiều điều đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi nhưng vẫn phải nhắc lại vì thấy khó đồng thuận quá.
Theo ý kiến cá nhân, sắp tới, tốt nhất ngay trong nhiệm kỳ này có vị nào đề ra để Quốc hội mới phải thực hiện, hay càng sớm càng tốt ba vấn đề sau, dù cuộc tranh cãi cứ tiếp diễn, liệu những vị do Quốc hội ấy đề cử ra có “vi hiến” hay không, vì cả cái thể chế này nó đã vi hiến từ lâu rồi, vì các vị lãnh đạo có làm gì theo đúng hiến pháp 1946 đâu khi họ áp đặt cho đất nước này, cho dân tộc này một nhà nước độc tài toàn trị, duy nhất chỉ do Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh? lãnh đạo mãi mãi:
  1. Quay trở về Hiến pháp 1946, vì dẫu sao đó cũng là hiến pháp khả dĩ, dễ chấp nhận nhất ở thời điểm 2016 cho đất nước hình chữ S này.
  2. Quay trở về với tên gọi Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, hay thậm chí Cộng hòa Việt Nam đi nữa, miễn sao đừng Xã hội Chủ nghĩa, vì tôi nghĩ những người cộng sản Việt Nam không chính danh một chút xíu nào khi ngay người thành lập ra cái Đảng này cũng phải thừa nhận ông ta không hiểu gì nhiều lắm về cái chủ nghĩa của mấy ông “râu dê” đó. Thế thì hà cớ vì cái gì mà Đảng Cộng sản Việt Nam cứ phải bám vào một cái tên, hay một cái lý thuyết hay một cái ý chí, một chủ thuyết hay một “tư tưởng” hay gì gì đi nữa, phản nước hại dân như vậy. Mà cái thằng Tâm này thậm chí còn nghi ngờ, liệu cái vị đó với trình độ học vấn chẳng hề có một cái bằng cấp nào, dù cho Bill Gate cũng không hề cần bằng cấp, thậm chí bỏ học đại học mà vẫn làm thay đổi thế giới, có đề ra được một “tư tưởng” gì mới hay không? Khi mà bất cứ vị “giáo sư” Mác-Lê nào cũng bảo, “tôi dạy nó chỉ vì miếng cơm manh áo chứ nào có tin nó!”. Chỉ có cách đổi tên gọi đó, nước ta mới xác định được chủ quyền, chứ không tôi tin là các vị “ní nuận” chúng ta chỉ học mót cai socialism à la Chine thôi, thế nền chắc chắn lúc nào đó ông bạn “vàng” (16 chữ) lại nổi cơn thèm muốn lên mà hiếp đáp, ngoạm luôn tức thì, như đã từng làm năm 1951 với hai quốc gia vốn có chủ quyền đường hoàng là Tibet và Turkistan! Hệt như 1964 và 1988 đã làm với chính Việt Nam ta và nay vẫn liên tục làm ở biên giới hải đảo nước ta! Người Việt có ai điên mà đi tin vào bọn Tàu khựa à?
Hãy trở về với một nền dân chủ thực sự với nhà nước pháp quyền, Quốc hội và chính phủ thật sự của dân, do dân và vì dân chứ không giả hiệu, mị dân, “nói dzậy mà hổng phải dzậy”, lúc nào cũng thêm cái đuôi xã hội chủ nghĩa kiểu Mao nh..ều để làm biết bao điều xằng bậy.
  1. Quay trở về tên gọi cũ Sài Gòn chứ không gọi là Thành phố mang tên Bác nữa. Thành phố lớn nhất Việt Nam, đầu tầu kinh tế cả nước không nên và chẳng thể mang tên một người, mà người đó gây tranh cãi nhiều đến thế. Vừa rồi tôi có tranh luận với mấy anh bạn, họ nói ở nhà họ treo ảnh bố và vị đó lên bàn thờ. Việc thờ cúng là việc cá nhân mỗi người, và bất cứ ai cũng có bàn thờ ở nhà hay ở chỗ làm việc, đó là truyền thống dân tộc ta, tôi không hề muốn tranh luận ở đây, chỉ có điều là riêng cá nhân tôi, tôi thấy nó cứ ghê ghế thế nào ấy khi đưa vị đó lên bàn thờ. Tôi vốn có vợ con, tôi thấy một người chối bỏ cả vợ con mình – vì bất cứ lý do gì đi nữa, có quê hương mà khi lên ngôi đến cả 23 năm chỉ về thăm quê hương, họ mạc – có xa xăm gì cho cam, chỉ trên 300km đi xe hơi mất dăm tiếng đồng hồ – mà chỉ độc nhất vô nhị có một lần, thì thật sự mất hết nhân tính, không thể là người chân chính chứ đừng nói tới “tử tế”, là từ nay đang khá phổ biến, được nữa!
Điều này đơn giản, người Nga đã làm với thành phố Saint-Petersburg của họ sau 1989 rồi, chỉ có điều người Việt đã nhận thức ra hay chưa mà thôi!
Những ý kiến trên chẳng có gì mới. đã có nhiều người nói ra rồi. Nhưng nói ra nó trong bối cảnh lễ kỷ niệm 30/4, trên tình thần hòa giải dân tộc, liệu nó có dễ chấp nhận hơn chăng? Theo ý kiến cá nhân tôi, chỉ có nhanh chóng thực hiện những điều trên, việc hòa giải dân tộc mới được thực hiện. Chỉ bằng cách đó mới kết dính 90 triệu người Việt trong nước  và 4 triệu người Việt xa xứ được.
  1. Liệu “Ông Tổng”, người cùng tuổi với tôi, lại cùng học Đại học Tổng hợp sơ tán những năm 65-67 trên huyện Đại Từ, Thái Nguyên, anh ở khoa Văn, xã Vạn Thọ, tôi ở khoa Lý xã Vân Yên, có gan làm Gorby Việt Nam, xóa bỏ Đảng Cộng sản để khi về „hiu“ trở thành người tử tế hay không, hay lại mãi mãi không chỉ đi vào lịch sử như „Ông Lú“, thậm chí còn tệ hại hơn nhiều, là Lê Chiêu Thống thời nay như các vị NVL, ĐM, PVĐ, LĐA? Để mà thật sự là một minh chủ anh minh, xứng đáng làm vua một nước “ngàn năm văn hiến”, 4.000 năm vẫn hiên ngang đứng cạnh anh Tàu to xác nhưng hoàn toàn không quân tử, đường hoàng, mà hết sức tiểu nhân, hèn hạ, để cho những người kế vị một đất nước dân chủ đầy tương lai, vững bước vào kỷ nguyên mới với sự hội nhập với thế giới văn minh qua TPP?
Liệu “Ông Tổng” có làm rạng danh cho dòng họ “Nguyễn Phú”, Huyện Đông Anh, Hà Nội được hay không?
Tôi rất quý anh Huy Đức, anh nói Nguyễn Tấn Dũng không thể xóa bỏ cái Đảng Cộng sản Việt Nam đầy tội lỗi, đã mang bao nhiêu là tai họa cho dân tộc này, người đó chỉ có thể là Nguyễn Phú Trọng?
Liệu chuyên gia xây dựng Đảng, sau cả đời nỗ lực, nay thấy nó thối nát quá, có dám phá nó đi để xây lại hay hèn nhát phó mặc cho Trời (con của Trời thôi chứ là Trời thật  thì đã đại may!) chăng, tôi dẫu còn ngờ vực nhưng vẫn hy vọng vào người đồng niên.
Thời cơ chỉ có một, vận mệnh dân tộc đang vẫy gọi!
https://anhbasam.wordpress.com/2016/04/19/7880-suy-ngam-nhan-ngay-giai-phong-mien-nam/#more-164162

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét